Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 854: Kính đen, vườn trồng trọt


Chương 854: Kính đen, vườn trồng trọt





Lão đầu lập tức phì cười:

-Vừa rồi là quỷ nói với các ngươi à? Người trẻ tuổi, không có việc gì thì đừng xông loạn, tới từ chỗ nào thì về chỗ đó đi.

Tần Thọ nghe thấy lão đầu biết nói chuyện thật, lập tức kích động, lôi kéo tay lão đầu nói:

-Ôi chao, rốt cuộc cũng gặp được người sống rồi. Tiền bối, ngài nói cho ta một chút, ngài đi vào trong Hắc Ma Thần Hạp này như thế nào vậy? Còn có những tên bên ngoài kia đều là thứ gì vậy? Sao đánh chết lại thành bụi? Còn có nơi này thật sự là Thiên Dung Thành, là Thiên Đình thật à?

Tần Thọ hỏi một mạch những nghi ngờ trong lòng, không hỏi không được, Hắc Ma Thần Hạp này là hắn mang theo trong người.

Lúc trước ngọn núi vương tọa kia còn có một tầng kết giới không thấy được ngăn cách lấy, bây giờ đã hoàn toàn mở ra rồi, Tần Thọ thật sự sợ ngày nào đó đang ngủ thì bị người ta gõ một gậy từ phía sau.

Cho dù là không gõ một gậy thì vạn nhất về sau nếu hắn có thể hóa hình, lúc cùng bạn gái hây hây, người trong hộp chui ra, đoán chừng cả đời này hắn cũng đừng nghĩ đến muốn cứng lên nữa.

Cho nên, Tần Thọ cực kỳ coi trọng chuyện này!

Sau khi lão đầu nghe xong, a một tiếng, nói:

-Ngươi muốn biết?

Tần Thọ dùng sức gật đầu.

Sau khi lão đầu nghĩ nghĩ, duỗi tay một cái nói:

-Lấy ra đi.

Tần Thọ ngạc nhiên, lấy ra? Cái gì? Hắn có cái gì có thể cho lão nhân này à?

Mèo béo lại gần nói:

-Có phải là ngươi trộm đồ vật gì của tiền bối rồi không? Ta cho ngươi biết, ngươi nhanh chóng đưa cho người ta, nếu không đừng trách ta trở mặt không quen biết! Ây… không đúng, ta căn bản là không biết ngươi!

Tần Thọ nghe xong, lập tức tức đến nỗi cái mũi đều lệch sang, cái con mèo chết tiệt này, quả nhiên là trở mặt không nhận nợ, sợ phiền phức liền trực tiếp phủi sạch quan hệ với hắn.

Tần Thọ ngu ngơ nhìn lão đầu, nói:

-Lão tiền bối, ngài muốn cái gì? Trên người ta không có vật gì.

Lão đầu phun ra một chữ nói:

-Ngọc!

Tần Thọ mơ hồ lần nữa, ngọc?

Tần Thọ được gọi là trộm đạo càn quét vương của Thiên Đình, nếu là lúc vừa tới Địa Tiên Giới, hắn thật sự là nhìn thấy ngọc là thèm.

Phẩm chất ngọc của thế giới này, cho dù là rác rưởi, cũng có thể tiêu diệt tất cả bảo ngọc ở Trái Đất.

Nhưng mà tiếp xúc lâu, hắn liền hiểu, ngọc ở thế giới này có lẽ so với tảng đá thì tốt hơn một chút nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.

Đại đa số đều là dùng để chế ngọc giản giá rẻ cái gì đó…

Nó có giá trị giống như là USB hoặc là thư tịch.

Cho nên, Tần Thọ rất ít thu thập những món kia…

Sau khi lão đầu nói một chữ, Tần Thọ liền mở to mắt ngẩn người. Sau đó lão đầu không để ý đến hắn nữa, tiếp tục may may vá vá cái giày kia…

Tần Thọ càng nghĩ, cũng không nghĩ được trên người hắn thì có cái ngọc gì. Cuối cùng, Tần Thọ dùng một cái biện pháp, chính là móc túi Tu Di trên người ra chậm rãi lật…

Kết quả thật đúng là để Tần Thọ móc ra được một khối ngọc!

Chuẩn xác mà nói, đây không phải là ngọc, mà là ngọc bội!

Nhìn thấy ngọc bội kia, đầu óc Tần Thọ ông một cái, mọi chuyện cần nghĩ đều nghĩ tới!

Ngọc bội kia là lúc trước ở Địa Phủ, Mạnh Bà cho hắn!

Lúc đó Mạnh Bà để Tần Thọ mang theo ngọc bội đi tìm người hỗ trợ, còn nói, nhìn thấy người, không cần quen biết Tần Thọ, đối phương tự nhiên sẽ biết.

Tần Thọ móc ngọc bội ra, nói:

-Vậy… ngài là nam nhân của Mạnh Bà?

Lão đầu sững sờ, sau đó cười phì một tiếng, đoạt lấy ngọc bội, sau khi xoa xoa, thì thoải mái chiếm thành của mình. Sau đó lão đầu chỉ vào trên mặt đất nói:

-Ngồi đi.

Mèo béo cũng không ghét bỏ, dù sao hắn bò ở bên trong cái hố kia mấy chục năm rồi, liền trực tiếp vươn tứ chi ra nằm sấp ngay tại chỗ.

Vẻ mặt Tần Thọ ghét bỏ cộng thêm khinh bỉ nhìn mèo béo, sau đó giậm chân một cái, mặt đất rung lên, sau đó không trung nổ tung, cuối cùng tạo thành một cái ghế sa lon bằng da thật, rồi hắn ngồi lên.

Nhìn thấy phép thuật của Tần Thọ như thế, tròng mắt mèo béo trừng lớn, rồi lập tức bu lại, tội nghiệp nhìn Tần Thọ, một bộ, ngươi làm cho ta một bộ thôi?

Đáng tiếc, Tần Thọ căn bản không để ý tới hắn, con hàng này đi ra ngoài quay người liền bán đồng đội, bản lĩnh rất giống lão già lửa đảo. Tần Thọ sẽ không bị hắn lừa, đồng tình với bộ dạng đáng thương của hắn đâu.

Mèo béo nhìn thấy Tần Thọ như thế, thế là cười hi hi nói:

-Con thỏ, bộ dáng cái ghế này của ngươi nhìn rất thoải mái.

Tần Thọ:

-Ừm.

Mèo béo nói:

-Cái kia, cái ghế lớn như thế, một mình ngươi…

Phốc!

Tần Thọ biến thành một con thỏ cao hơn hai mét, dây chuyền vang lớn, mang kính râm, hút thuộc, bắt chéo hai chân, thản nhiên nói:

-Bây giờ không phải là vừa đẹp rồi sao?

Mèo béo:

-…

Tần Thọ nhe răng, trong lòng cười lạnh: “Đấu với ta?”

Một khắc sau, Tần Thọ liền thấy mèo béo đột nhiên bắt lấy cổ chân của hắn sau đó thuận theo đùi bò lên, sau đó liền đặt mông ngồi ở trên đùi của hắn, uể oải duỗi lưng một cái nói:

-Nơi này cũng được…

Tần Thọ:

-@#$...

Tần Thọ liền buồn bực, bằng hữu mà hắn kết giao sao một người lại không biết xấu hổ hơn so với một người vậy? Không có một người nào là tâm tư thuần tịnh.

Có điều Tần Thọ cũng không muốn cãi cọ với mèo béo, bây giờ thứ hắn quan tâm nhất là chỗ này là chỗ nào?

Thế là Tần Thọ nhìn về phía lão đầu, kết quả từ ánh mắt của lão đầu nhìn thấy vẻ kinh ngạc, dường như đối với cái thuật biến đá thành vàng này của Tần Thọ cũng có chút kinh ngạc.

Tần Thọ có chút kiêu ngạo ngửa đầu nói:

-Cũng không tệ lắm phải không?

Lão đầu khẽ gật đầu nói:

-Về sau ít dùng thôi.

Tần Thọ ngạc nhiên, lời này lúc trước Ngô Cương cũng từng nói, chỉ là Tần Thọ không có quá để ý. Có điều Tần Thọ cũng không có phát hiện hắn dùng cái phép thuật này thì có đưa tới phiền toái gì?

Có điều lần này Tần Thọ sẽ để tâm, về sau tận lực dùng ít.

Tần Thọ cười theo nói:

-Lão tiền bối, ngài xem, có phải là ngài nên nói một chút tình hình nơi này không?

Lão đầu nói:

-Ngươi trước tiên nói tình hình của ngươi cho ta nghe một chút, ngươi tới đây như thế nào? Theo lý thuyết, có người có thể tới nơi này nhưng mà tuyệt đối không nhiều. Dựa vào thực lực của ngươi, không có tư cách tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận