Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 613: Quần áo



Chương 613: Quần áo





Sau đó, Tần Thọ không quan tâm, trực tiếp động thủ băng bó vết thương cho Hàn Nguyệt.

Hàn Nguyệt cũng không biết nghĩ như thế nào, cả giận nói:

-Cái con thỏ chết tiệt nhà ngươi, không nghe ta nói à? Ta nói không cần! Ngươi dừng tay cho ta!

Đang lúc nói chuyện, Hàn Nguyệt cho Tần Thọ hai cái bạt tai, Tần Thọ lại dường như không biết gì, tiếp tục băng bó vết thương cho nàng.

Hàn Nguyệt thấy thế, phẫn nộ cho Tần Thọ một trận tát tai, đáng tiếc Tần Thọ lại giống như không biết, tiếp tục cúi đầu băng bó.

Hàn Nguyệt nhiều lần bắt lấy loan đao, cuối cùng vẫn không hề động đao, có điều cục đá, gậy gỗ bên cạnh toàn bộ đều bị nàng dùng, đem con thỏ đánh đến một trận mặt mày bầm đen.

Mà tay Tần Thọ, từ đầu đến cuối đều không nhanh không chậm, ôn nhu băng bó cho Hàn Nguyệt, đồng thời còn không quên chửi một câu:

-Ngươi con mẹ nó ít động một chút cho ông đây! Động tới vết thương rồi!

Mỗi lần Tần Thọ mắng, Hàn Nguyệt đều vô thức chỉ đánh vào đầu Tần Thọ, sau khi tỉnh táo, lại đánh càng hung hăng.

Sau một khắc đồng hồ, Tần Thọ đại công cáo thành, thu tay, hài lòng nhìn kiệt tác của mình và Hàn Nguyệt bị bọc đến như cái bánh chưng, cười hà hà nói:

-Cũng không tệ!

Hàn Nguyệt trừng mắt nhìn Tần Thọ:

-Con thỏ chết tiệt, lão nương muốn ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy à?

Tần Thọ nghiêng đầu nhìn Hàn Nguyệt nói:

-Thỏ gia ta nói chuyện, ngươi nghe được không?

-Nghe được thì như thế nào? - Hàn Nguyệt nói.

Tần Thọ hỏi ngược lại:

-Nghe được thì như thế nào?

Hàn Nguyệt lập tức muốn đưa tay đánh, Tần Thọ vội vàng lui về sau tránh né.

Hàn Nguyệt thấy thế, phù một tiếng liền bật cười, mắng:

-Cái kẻ ngu nhà ngươi vẫn còn biết tránh sao?

Tần Thọ hừ hừ nói:

-Con mẹ nó, ngươi mới là đồ đần! Nếu không phải thỏ gia ta giúp ngươi băng bó vết thương, ngươi có thể đánh được ta sao? Không biết tốt xấu!

Hàn Nguyệt nghe vậy, hung ác trừng Tần Thọ một cái, đang muốn mắng cái gì nhưng sau đó chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

Tần Thọ cười nhạo nói:

-Biết mình đuối lý rồi hả, nói lời xin lỗi với vết thương trên mặt thỏ gia ta đi.

Hàn Nguyệt không phản ứng lại Tần Thọ, mà vung tay lên, dùng sức kéo Tần Thọ một cái!

Tần Thọ cả giận nói:

-Con mụ điên, ngươi làm gì thế?

Xoẹt!

Một tiếng vải bị vé nát vang lên, kiệt tác băng bó Tần Thọ vừa tốn hết khí lực bị Hàn Nguyệt xét nát!

Tần Thọ hét lớn:

-Con mụ điên, ngươi…

Kết quả Hàn Nguyệt mặc kệ Tần Thọ, mà vụt một cái nhảy dựng lên, sau đó xoay một vòng giữa trời, vung hai loan đao về phía sau, quay đầu nhìn về phía Tần Thọ nói:

-Câm mồm! Ngươi mới là con mụ điên, vết thương của lão nương đã lành, còn không được xé à?

Tần Thọ tập trung nhìn, chỉ thấy bờ eo thon của Hàn Nguyệt bóng loáng, cùng với lần đầu tiên nhìn giống nhau như đúc! Vết thương trước đó thực sự đã khỏi, mà lại là khỏi hoàn toàn, đến một vết sẹo nhỏ cũng ko nhìn ra!

Tần Thọ thấy thế không nhịn được líu lưỡi nói:

-Mẹ nó, năng lực này của các ngươi cũng quá mạnh rồi đó? Mổ lấy thai cũng hoàn toàn không có áp lực!

Hàn Nguyệt nhướng mày nói:

-Mổ lấy thai là cái gì?

Tần Thọ cười khan hai tiếng nói:

-Nói ngươi cũng không hiểu, đúng rồi, có phải là nam Tu La các ngươi đều không cắt bao quy đầu? Ách, được rồi, ngươi đừng trả lời, ta có thể tưởng tượng ra. Đoán chừng bọn hắn cũng không cắt được bao quy đầu…

Nói đến đây, trong đầu Tần Thọ hiện lên một tổ hình tượng, một Tu La vô cùng xấu đi bệnh viện cắt bao quy đầu, bác sĩ giơ tay chém xuống, giải quyết vấn đề! Sau đó ngày thứ hai Tu La kia lại tới…

Nghĩ đến đây Tần Thọ liền cười.

Hàn Nguyệt nghe không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu Tần Thọ đang nói cái gì, có điều dùng chân nghĩ cũng biết, chắc chắn là gia hỏa này nghĩ đến những chuyện không thể tưởng tượng nối.

Tần Thọ nhanh chóng thu hồi nụ cười xấu xa hỏi:

-Đúng rồi, trước đó ngươi làm gì mà lại bị thương nặng như vậy? Còn có, ngươi không phải Hàn Nguyệt Vương à? Hẳn là phải rất lợi hại mới đúng chứ?

Hàn Nguyệt trừng Tần Thọ một cái nói:

-Còn không phải do ngươi hại sao?

Tần Thọ một mặt vô tội hỏi lại:

-Cái này sao có thể trách ta được?

Hàn Nguyệt há to miệng nói:

-Thức ăn ngươi cho ta, hương vị quá nồng. Sau khi ta ăn xong xuống nước, một lũ hỗn đản ngửi thấy mùi liền đến, muốn ta giao đồ ăn ra, nếu không sẽ giết ta.

Tần Thọ nói:

-Sau đó thì sao?

Hàn Nguyệt hừ hừ nói:

-Tính tính của ta nóng nảy, đương nhiên không thể nhịn. Thế là giết hết bọn hắn!

Tần Thọ yên lặng, đồng thời lần nữa hiểu rõ thêm về tính tình nóng nảy của Hàn Nguyệt, thật sự là điển hình của việc một lời không hợp là giết! Tần Thọ tiếp tục hỏi:

-Sau đó thì sao?

Hàn Nguyệt khổ sở nói:

-Nhưng mà về sau người đến càng ngày càng nhiều, ta thật vất vả mới thoát khỏi vòng vây trở về. Một đao trên người ta, là do Tu La Vương đánh lén. Nếu không phải huynh đệ bọn hắn đi cùng với nhau, ta chưa chắc có thể thắng nhưng cũng sẽ không thua thảm như vậy. Chí ít, mang theo một người trong bọn hắn, vẫn là không có vấn đề.

Tần Thọ vội vàng nói:

-Ngươi đừng có suốt ngày nghĩ chết rồi thì đem theo ai nữa, ngươi về sau đổi cái suy nghĩ này đi, nghĩ làm sao để sống sót, được không?

Nghe nói như thế, Hàn Nguyệt cười lạnh một tiếng nói:

-Ngươi biết vì sao ta không cho ngươi băng bó cho ta không?

Tần Thọ lắc đầu.

Ánh mắt Hàn Nguyệt lấp lánh nhìn Tần Thọ, lắc lắc đầu nói:

-Đã không biết, vậy cũng đừng hỏi.

Tần Thọ một mặt ủy khuất, căn bản là hắn không có hỏi mà! Rõ ràng là nữ nhân này tự mình nói ra…

Hàn Nguyệt nói:

-Mặc dù trước đó ta giết rất nhiều người, nhưng mà ta cũng hỏi qua những tên hỗn đản bị ta giết kia, bọn hắn cũng chưa từng nghe qua người có đầu húi cua mà ngươi nói.

Vẻ mặt Tần Thọ thất vọng, ngồi dưới đất, nói thầm:

-Chẳng lẽ, tên kia nửa đường thanh tỉnh lại, hiểu rõ không thể xông vào Minh Hà, nên quay trở về?

Hàn Nguyệt đáp:

-Có lẽ như thế.

Một trận gió lạnh thổi đến, Tần Thọ run lập cập, sau đó ánh mắt đảo qua thân thể Hàn Nguyệt dường như không mặc quần áo gì, vỗ trán một cái, hắn liền đi qua bên cạnh cầm lấy một cục đá, vỗ một cái, cục đá vỡ ra rồi biến thành một bộ quần áo. Tần Thọ sợ Hàn Nguyệt nhất thời không theo kịp thẩm mỹ của người Trái Đất, thế là làm một bộ váy dài màu đen đưa cho Hàn Nguyệt nói:

-Trời lạnh, mặc bộ y phục này vào đi.

Hàn Nguyệt sững sờ, cau mày nhìn quần áo trong tay Tần Thọ, nói:

-Cái này rườm rà như vậy, làm sao có thể mặc được?

Tần Thọ buồn bực hỏi:

-Sao lại không thể mặc?

Hàn Nguyệt hơi hất cằm nói:

-Mặc y phục này đánh nhau rất vướng, đây không phải là quần áo, đây là tang phục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận