Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 555: Ca chỉ là truyền thuyết (2)


Chương 555: Ca chỉ là truyền thuyết (2)





Lý Trinh Anh sửng sốt, hỏi ngược lại:

-Sao lại phải tìm bạn đời?

Địa Dũng phu nhân nói:

-Lẽ nào muội muốn cô độc cả đời sao?

Lý Trinh Anh ngoẹo đầu suy nghĩ một lúc rồi hỏi ngược lại:

-Nhưng muội không cảm thấy cô đơn? Muội có rất nhiều bạn tốt, còn có những ca ca tốt.

Địa Dũng phu nhân nói:

-Nhưng mà bọn họ sẽ có mái ấm riêng của mình, nam nữ thụ thụ bất thân, đến lúc đó, muội cũng không thể tìm bọn họ chơi mãi được?

Lý Trinh Anh ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nói:

-Vậy muội tìm phu nhân của bọn họ đến chơi cùng muội!

Địa Dũng phu nhân:

-... -

Địa Dũng phu nhân có thể nhìn ra, Lý Trinh Anh giống như không có chút khái niệm nào về tình yêu, dường như nàng xử lý tất cả mối quan hệ bên cạnh đều dựa vào sở thích của bản thân. Vậy nên, Địa Dũng phu nhân không tài nào hiểu được mối quan hệ giữa Lý Trinh Anh và con thỏ.

Đúng lúc này, con thỏ đá một cái vào đầu của con Thanh Đồng Long, chửi lớn:

-Không nướng nữa! Ta ăn sống!

Sau đó chỉ thấy con thỏ nhào thẳng về phía trước há miệng định gặm cái Tàng Long Đỉnh!

Nhưng mà, cuối cùng Tần Thọ vẫn kìm lại được, hắn đã gặp qua rồng, biết rõ con rồng này lớn như thế nào, thật sự muốn ăn cái Tàng Long Đỉnh này, như vậy mới có thể thả Thanh Đồng Long ra ngoài, cái đó càng kéo dài thì càng tốn sức, Vả lại, đỉnh có thể ăn sống, cái con rồng này nếu còn sống thì hắn cũng không ăn được.

Cũng may trong chiếc Hắc Ma Thần Hạp của Tần Thọ vẫn còn một chút đồ ăn năm đó cướp được từ chỗ Đông Hải Long Cung, vì thế cả đoàn người vừa ăn bữa khuya vừa tán gẫu những chuyện sau khi bọn họ phân tách ra.

Nhưng mà chuyện khiến Tần Thọ buồn bực là, Lý Trinh Anh cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra sau đại chiến Thiên Đình. Bởi lẽ lúc đó thực lực của nàng quá yếu, sau khi đại chiến bùng phát nàng được quản gia mang đi rất xa, chỉ có thể nhìn thấy hỏa quang đầy trời cùng với ánh sáng của phép thuật thần thông mà thôi.

Sau đó chiến trường bị cuốn vào một cú nổ lớn, Tam Tiên Lộ bị cuốn vào, tiến vào Tiên Giới.

Câu chuyện mà Lý Trinh Anh kể sau đó rất đơn giản, gặp phải một số nguy hiểm gì đó, nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tần Thọ biết, những gian nan mà nàng gặp phải tuyệt đối không ít hơn hắn.

Về phần cuộc sống của Khôi Tam thì giản đơn hơn nhiều, hắn rơi xuống một khe núi đâu đâu cũng toàn dã thú, nơi đó xương trắng la liệt khắp nơi, dã thú tung hoành. Công việc mỗi ngày của Khôi Tam là chọn một con mập mạp rồi xuống tay, sau đó đốn củi nhóm lửa, ăn rất vui vẻ, mãi đến một ngày cứu được một con yêu quái, sau khi con yêu quái được cứu đã nói ra chuyện Yêu Tam Thiên đuổi giết thiên thần, hắn mới từ trong sơn cốc chạy ra, chạy tới Hãm Không Sơn để giúp đỡ một tay.

Sau khi mọi người nghe chuyện con thỏ chạy vào một thế giới khác, lúc quay lại đã là hơn ba trăm năm sau thì vô cùng ngạc nhiên...

Trong lúc đám người Tần Thọ đang ôn lại chuyện xưa thì Thiên Đình đã xảy ra một vài chuyện.

Lăng Tiêu bảo điện đã rất lâu không được dùng đến, hôm nay chúng thần lại tụ họp.

Câu Trần đại đế đóng cửa từ chối tiếp khách đã lâu cuối cùng hôm nay cũng bước ra khỏi tẩm cung của mình, ngồi ngay ngắn ở phía trên Lăng Tiêu bảo điện, trên khuôn mặt có sương giăng mờ ảo nhìn không rõ biểu tình.

Đoàn thần phía dưới đứng nghiêm chỉnh, lặng yên nghị luận, suy đoán lý do Câu Trần bỗng nhiên thượng triều.

Đúng lúc này, Thái Bạch Kim Tinh bước ra khỏi hàng nói:

-Khởi bẩm đại đế, Thiên Lý Nhãn cùng với Thuận Phong Nhĩ phát hiện gần đây Tiên Giới có tai họa, rất nhiều thiên thần đã bị giết, mong người giải quyết.

Nghe thấy lời này, Tam Đàn Hải Hội Đại Thần Na Tra phe chủ chiến của Thiên Đình bước ra khỏi hàng nói:

-Khởi bẩm đại đế, xem ra lũ yêu quái ở Địa Tiên Giới kia đã quên mất uy nghiêm của Thiên Đình chúng ta, thần nguyện đi giết chúng!

Câu Trần đại đế lẩm bẩm hai tiếng, Na Tra mặt trắng không còn giọt máu, rõ ràng vẫn còn canh cánh trong lòng trận đại chiến hơn ba trăm năm trước. Hắn nhớ không nhầm, năm đó hắn bị một chiếc vòng vàng thoáng cái đánh vào sau gáy, mặc dù không phá vỡ phòng ngự, thế nhưng vẫn khiến cho Câu Trần đại đế rất không vui.

Thế nhưng Câu Trần đại đế hiển nhiên sẽ không định truy cứu sự việc năm đó, ậm ừ một tiếng, lắc đầu nói:

-Thiết huyết trấn áp nhiều năm như vậy, còn không phải là sóng gió dồn dập hay sao? Thậm chí có rất nhiều người không rõ thị phi còn nói Thiên Đình ta hống hách vô tình, âm thầm nói chúng ta không đúng. Nếu đã như vậy Thiên Đình sẽ đóng cửa Thiên Môn đến cùng, để cho bọn chúng cảm nhận được cái thế giới không có Thiên Đình bảo hộ sẽ như thế nào, cảm nhận được thế nào gọi là yêu ma hoành hành!

-Chỉ có máu, mới khiến chúng hiểu được hòa bình đáng quý ra sao!

-Hơn nữa, Thiên Đình ở ngoài sáng, những kẻ dụng tâm kín đáo sẽ giấu giếm mà âm thầm trốn đi, như vậy những kẻ có thể giết không nhiều.

-Như bây giờ rất tốt, bọn họ đều nghĩ rằng Thiên Đình xong đời rồi, tất cả đều nhảy ra, nếu như bọn họ đã muốn nhảy ra thì cứ để cho chúng nhảy đi! Chúng ta nhìn, chúng ta chờ đợi, đợi sau lại tìm bọn họ tính sổ.

Từ khi Câu Trần đại đế thay mặt thượng đế đảm đương mọi việc thì đây là lần đầu tiên nói nhiều như vậy, đoàn thần đưa mắt nhìn nhau, mặc dù Câu Trần nói có chút đạo lý, nhưng...

-Khởi bẩm đại đế, tiểu nữ...

Vẻ mặt Lý Tịnh phức tạp bước ra, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy Câu Trần đại đế nói:

-Chuyện hôm nay cứ quyết định như vậy, các ngươi giải tán đi.

Nói xong, Câu Trần đại đế biến mất khỏi ngai vàng, chỉ còn lại Lý Tịnh với vẻ mặt bất đắc dĩ và lo lắng.

Na Tra thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Lý Tịnh thì thở dài, đi qua đứng ở bên người Lý Tịnh, im lặng cùng với hắn.

Trong lòng mọi người đều rất loạn, dù sao, kể từ khi Tam giáo thương nghị lập Thiên Đình đến nay, Thiên Đình cũng chưa đóng cửa bao giờ, đặc biệt là những thiên thần này, bình thường đi làm cũng không có cảm giác gì, đột nhiên phát hiện bản thân không có gì để làm nữa, cả một đám đều cảm thấy cả người không được tự nhiên, trong lòng ngứa ngáy...

Lý Tịnh ra khỏi Lăng Tiêu bảo điện, bị Thái Bạch Kim Tinh kéo tới một bên.

Lý Tịnh nói:

-Tinh Quân, ta còn có việc, có chuyện gì sau này hẵng nói.

Thái Bạch Kim Tinh cười nói:

-Thần biết Thiên Vương đang lo lắng việc gì, lúc trước khi Thiên Lý Nhãn cùng Thuận Phong Nhĩ xem xét hạ giới, bọn họ đã nhìn thấy lệnh thiên kim.

Lời này vừa phát ra, Lý Tịnh và Na Tra đồng thời kích động nói lớn:

-Thật sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận