Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 700: Đỡ nghiện


Chương 700: Đỡ nghiện





Đồng thời, tộc Kỳ Lân cũng truy sát tất cả Hắc Kỳ Lân, nghe nói ở trước cuộc đại chiến Phong Thần, Hắc Kỳ Lân đã diệt tuyệt. Tại sao nơi này lại có thể có một con Hắc Kỳ Lân? Hơn nữa còn đã trưởng thành...

Khôi Tam hỏi:

-Làm sao ngươi biết nó đã trưởng thành?

Lý Trinh Anh chỉ vào sừng của Hắc Kỳ Lân nói:

-Kỳ Lân mới sinh không có sừng, sừng Kỳ Lân thiếu niên chỉ có hai xiên, Kỳ Lân trưởng thành có tam xoa. Hắn có vừa đúng tam xoa, nói rõ là Hắc Kỳ Lân đã trưởng thành.

Trung Sơn đạo nhân nức nở nói:

-Đây chẳng phải là Kim Tiên sao? Vậy còn đánh cái cái rắm à, đi nhanh lên!

Lý Trinh Anh cũng gật đầu nói:

-Xem ra là kẻ khống chế tam ca của ta đã khống chế con hung thú này để hắn đến đối phó chúng ta. Đúng là chúng ta không nên ở lâu, thừa dịp nó chưa có đi ra, chúng ta chạy trước đi thì hơn...

-Đi là chắc chắn phải đi, nhưng các ngươi có thể kéo cái con thỏ kia tới trước hay không? - Thanh Đồng Long cười khổ nói.

Lúc này đám người mới đưa mắt đi tìm con thỏ, vừa xem xét thì kinh ngạc phát hiện, Tần Thọ lại không hề chạy theo đám bọn hắn mà bình tĩnh đứng ở chỗ kia, ngửa đầu nhìn Hắc Kỳ Lân gần ngay trước mắt, chỉ thiếu một chút nữa là có thể cắn được hắn!

Hắc Kỳ Lân cực kỳ phẫn nộ, cố gắng chui cái đầu ra ngoài, kết quả chính là chen không ra, từ đầu đến cuối còn một chút nữa mới có thể cắn được con thỏ.

Đúng lúc này, con thỏ giơ một cái tay lên cao, lật bàn tay một cái, một vệt kim quang lấp lóe, tiếp đó một cục gạch to lớn sáng loáng, ánh vàng rực rỡ xuất hiện ở trong tay hắn!

Thấy cảnh này, Thanh Đồng Long hét lên theo bản năng:

-Đừng!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy con thỏ vung cánh tay lên, đột nhiên đập xuống!

Bốp!

Cục gạch lớn trực tiếp đập lên trên mặt Hắc Kỳ Lân!

Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đứng hình!

Không chỉ là Khôi Tam, Lý Trinh Anh, Trung Sơn đạo nhân, Thanh Đồng Long, mà ngay cả Hắc Kỳ Lân vẫn luôn điên cuồng cũng mộng ngay tại chỗ, không dám tin nhìn con thỏ nhỏ trước mặt... Trong nháy mắt đó không khí giống như bị đông lại.

Tần Thọ giữ nguyên tư thế vung vẩy đập cục gạch xuống, thân thể nghiêng, hơi vặn vẹo về sau, tay cầm cục gạch bởi vì dùng sức quá mạnh sắp ném tới phía sau...

Sau một khắc, đám người lấy lại tinh thần.

Trung Sơn đạo nhân bụm mặt nói:

-Cái con thỏ này điên rồi sao? Đây chính là Kim Tiên Hắc Kỳ Lân, một hơi của nó là có thể thổi chết hắn đấy!

Lý Trinh Anh lại lắc đầu nói:

-Hắc Kỳ Lân không biết thần thông, vũ khí của hắn chỉ là nhục thân, chạy nhanh như là tia sáng, nanh vuốt có thể tuỳ tiện xé nát pháp bảo. Nhưng là một điểm thần thông cũng không biết...

Trung Sơn đạo nhân nức nở nói:

-Vậy cũng không thể trêu vào, cái con thỏ này điên rồi...

Đồng thời, Hắc Kỳ Lân cũng lấy lại tinh thần, hắn đường đường là Hắc Kỳ Lân, có thể tốt tính sao? Bình thường đều là hắn đánh người, hôm nay bỗng nhiên bị người đập một cục gạch vào mặt, hắn làm sao có thể nhẫn?

-Không thể nhịn!

Cùng lúc đó, trong một nơi đại điện kim bích huy hoàng nào đó, mỹ nhân như vẽ, rượu ngon thành ao, các mâm quả tiên được mười mấy nữ tử xinh đẹp bưng đưa vào đại điện.

Trong đại điện, một tên nam tử mặc quần cộc vỗ bàn một cái rồi đứng dậy, giận dữ hét:

-Tuyệt đối không thể nhịn! Mẹ nó, cái con thỏ này thật quá đáng, Hắc Kỳ Lân giết chết hắn cho ta!

Bên cạnh hắn là một nữ tử yêu mị, như là mèo bò tới bên người nam tử, ôn nhu nói:

-Đại nhân, một con thỏ mà thôi, cần gì phải tức giận như thế? Cái con thỏ ngốc này béo béo mập mập nhìn đã thấy đần độn... Có khi hắn cũng không biết Hắc Kỳ Lân là cái gì, không chừng, hắn còn tưởng Hắc Kỳ Lân là con mèo to mà thôi.

Một nữ tử khác cũng bò tới, mềm mại đáng yêu mà nói:

-Đúng vậy, nếu hắn biết đây là Hắc Kỳ Lân, sợ là sẽ bị dọa đến tiểu ra quần mất? Ha ha...

Nam tử nghe nói như thế, ậm hừ một tiếng, giơ tay lên sờ lên đầu hai người. Không sai, nam tử là đứng đấy, hai nữ tử là bò, nam tử lại phải kiễng chân lên một chút mới đủ cao đến đầu các nàng... Gia hỏa này đích thật là một thằng lùn!

Chỉ là người mặc dù thấp, nhưng một thân cơ bắp lại là hàng thật giá thật, một bộ râu quai nón để cho người ta không nhìn được ra miệng ở nơi nào, lông mày rất thô, con mắt mang theo vài phần vẻ hung hãn. Nếu là chỉ nhìn mặt không nhìn thân thể, đoán chừng có thể làm cho tiểu hài tử im thít. Thế nhưng phối hợp thêm thân thể này thì...

Nam tử cười gằn nói:

-Các ngươi nói có lý, vậy ta sẽ để hắn hiểu được, trước mắt là thứ gì, dọa cho hắn giật mình.

Lúc này, bên ngoài truyền tới một âm lãnh thanh âm:

-Lôi Khâu, lão tổ để ngươi chưởng quản Hắc Kỳ Lân truy sát mấy người này, ngươi đừng có chơi hỏng!

Lôi Khâu ha ha cười nói:

-Mấy cái con lươn nhỏ mà thôi, nếu như hỏng, ta xách đầu đi gặp lão tổ!

Nói xong, hai tay Lôi Khâu mở ra, râu ria bắt đầu vươn dài, đồng thời khuếch tán ra bốn phía, cuối cùng cắm vào giữa hư không!

Hai tay Lôi Khâu kết ấn, sau một khắc đột nhiên hắn mở hai mắt!

Dường như là đồng thời, Hắc Kỳ Lân trước mặt Tần Thọ cũng đột nhiên mở hai mắt ra, trên mặt đang điên cuồng cũng ít đi mấy phần điên cuồng nhiều hơn mấy phần lý trí cùng phẫn nộ!

Nếu có người đồng thời nhìn thấy Lôi Khâu và Hắc Kỳ Lân, nhất định sẽ phát hiện, biểu cảm của hai người bọn họ trong giờ khắc này, lại là hoàn toàn đồng bộ.

Miệng rộng của Hắc Kỳ Lân mở ra, cười gằn nói:

-Con thỏ, ngươi có biết ta là ai không?

Giờ này khắc này Tần Thọ chống chống eo, mắng một câu:

-Móa nó, dùng sức quá mạnh, vọt đến eo.

Biểu lộ của Hắc Kỳ Lân lập tức cứng đờ, sau đó cả giận nói:

-Con thỏ, ngươi có biết ta là ai không?

Tần Thọ nghe xong, hơi khẽ nâng lên đầu, hỏi:

-Ngươi là ai cơ?

Hắc Kỳ Lân nói:

-Ta chính là...

Không đợi Hắc Kỳ Lân tự giới thiệu, chỉ thấy con thỏ này trở tay co lại, dời gạch quất tới, bốp một tiếng, một gạch đánh cho Hắc Kỳ Lân hơi ngửa đầu!

-Ngươi là ai cơ? - Tần Thọ lại hỏi.

Hắc Kỳ Lân vừa muốn mở miệng, lại thấy cái con thỏ này đập một gạch xuống!

Bốp!

Con thỏ nghiêng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Hắc Kỳ Lân hỏi tiếp:

-Ngươi là ai cơ? Ngươi mở miệng nói ra xem nào?

-Ta... - Hắc Kỳ Lân vừa muốn mở miệng, chỉ thấy cái con thỏ kia lại giơ cục gạch lên!

Bốp!

Con thỏ hỏi:

-Ngươi mở miệng nói ra xem nào!

-Ta chính là...

Bốp!

-Ngươi là thế nào? - Tần Thọ hỏi.

Hắc Kỳ Lân nói:

-Ta chính là Hắc Kỳ Lân!

Bốp bốp bốp!

-Hắc Kỳ Lân? - Lông mày Tần Thọ nhướng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận