Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 499: Đây là Tương Phi Trúc?




Chương 499: Đây là Tương Phi Trúc?





Tần Thọ lại không đồng ý trả lời:

-Vậy phải làm thế nào? Lúc trước gọi cũng gọi rồi, không lẽ giữa chừng lại không chịu nhận? Dù sao thì làm cũng đã làm rồi, những chuyện khác về sau rồi nói đi. Ừm, cũng có thể người nào tự nhận người ấy không dính líu với nhau. Đương nhiên, hắn muốn tìm ta liều mạng, ta sẽ làm tổ tông của hắn! Ta không tin, hắn vẫn dám khi sư diệt tổ!

Lão già lừa đảo nghe thấy lời này, trong chốc lát cũng đành câm nín, theo những gì hắn biết về Diêu Bá Phù thì đó là một người vô cùng có hiếu.

Nếu Thuấn Đế thừa nhận con thỏ, vậy thì Diêu Bá Phù có thể thật sự phải gọi hắn một tiếng tổ tông, nghĩ đến đây, lão già lừa đảo lại thấy có chút phấn chấn, niềm vui nho nhỏ, còn có chút kích động nóng lòng muốn đi ra gặp Diêu Bá Phù.

Tới lúc đó, kết quả tốt nhất chính là hắn là bạn của tổ tông của Diêu Bá Phù; xấu nhất là, hắn sẽ đứng nhìn Diêu Bá Phù đánh cho con thỏ một trận no đòn.

Có vẻ như bất kể kết quả như thế nào, hắn đều không thiệt thòi.

Trong lúc lão già lừa đảo đang đắc ý tính toán tương lai, cửa nhà mở ra, Hoa Trọng Nghiêu cầm trong tay một cây gậy bằng trúc màu đen sì đi ra ngoài, đặt lên trên bàn rồi nói:

-Đây mới là Tương Phi Trúc.

Nhìn Tương Phi Trúc màu đen sì, lại còn bốc khói, Tần Thọ ngần ngại không dám chìa tay sờ vào, mà dùng Huyết Trúc của lão già lừa đảo chọc chọc mấy cái, kết quả là Tương Phi Trúc rơi ra không ít bụi đen.

Tần Thọ không kìm được mà hỏi:

-Huynh đệ, có phải là bình thường ngươi dùng thứ này để nhóm lửa không?

Hoa Trọng Nghiêu hỏi ngược lại:

-Sao ngươi biết?

Tần Thọ lập tức câm nín.

Sao hắn biết? Bụi đen ở trên gậy trúc này rõ ràng chính là nhọ nồi! Trên thân vẫn còn đang bốc khói nữa, chứng minh đây chỉ vừa mới lấy ra từ trong hầm lò!

Tần Thọ bắt đầu nghi ngờ lão nhân này rốt cuộc có phải là Thuấn Đế Diêu Trọng Hoa không!

Theo lý mà nói, Tương Phi Trúc là do nhị phi Tiêu Tương nhớ chồng nên ngày đêm gào khóc, cuối cùng khóc khô cả nước mắt, bắt đầu khóc ra máu, máu nhỏ lên cây trúc tạo ra Tương Phi Trúc! Trong cây gậy trúc này chứa đựng những nhớ mong của nhị phi Tiêu Tương dành cho Thuấn Đế, đó là một mối tình si!

Nếu Hoa Trọng Nghiêu thật sự là Diêu Trọng Hoa, vậy thì không thể nào không cảm động với tình cảm này, sao lại có thể dùng làm gậy nhóm lửa chứ?

Tần Thọ nghi ngờ nhìn Hoa Trọng Nghiêu, sau đó nhìn nhìn lão già lừa đảo, lão già lừa đảo cũng đang trong trạng thái mơ hồ, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.

Tôn Ngộ Không đột nhiên hỏi:

-Huynh đệ, ngươi có quan hệ gì với Thuấn Đế?

Tần Thọ nghe xong, vỗ trán một cái, tự nói mình ngu! Quanh co lòng vòng để làm cái gì?

Lão nhân ở ngay trước mặt, hỏi một câu đi thẳng vào vấn đề, không phải là có tác dụng hơn cả việc mình suy nghĩ đến đau đầu, lại còn có thể giải quyết vấn đề sao?

Con khỉ không hổ danh là Linh Minh Thạch Hầu, suy nghĩ đi thẳng vào vấn đề, không lươn lẹo, không quanh co, đi thẳng một mạch. Mặc dù hậu quả thì dễ bị đánh chết, nhưng ít nhất thì trước khi bị đánh chết cũng là quỷ đã rõ chuyện.

Hoa Trọng Nghiêu cười ha ha nói:

-Không có quan hệ gì.

Lời này vừa nói ra, Tần Thọ, lão già lừa đảo, Tôn Ngộ Không đều gật gật đầu, bọn họ đều tin.

Không dựa vào cái gì khác, chỉ dựa vào việc lão nhân này dùng Tương Phi Trúc để làm gậy nhóm lửa, bọn họ đều tin.

Tần Thọ cầm lấy cây gậy nhóm lửa, nhìn kỹ càng cẩn thận, nhổ nước ra tay, cọ rửa đi bụi đen ở trên cây gậy nhóm lửa, lộ ra hình dáng vốn có của cây trúc.

Cây trúc này không giống với Huyết Trúc mà lão già lừa đảo lôi ra, Huyết Trúc của lão già lừa đảo sáng long lanh óng ánh, bên trong Huyết Trúc thì giống như bảo thạch, cực kỳ đẹp! Giống y như hàng thủ công mỹ nghệ.

Nhưng mà Tương Phi Trúc mà Hoa Trọng Nghiêu đưa cho bọn họ, nó thật sự là một cái gậy nhóm lửa, đơn đơn giản giản, không khác gì so với cây trúc ngoài kia. Trên thân có một ít vết đỏ li ti, nhưng không nhiều... Tần Thọ nhìn sao cũng thấy, Tương Phi Trúc ở trong tay hắn giống như cây trúc bị bệnh, chứ không phải Tương Phi Trúc có thể tìm tới Thuấn Công Thạch trong truyền thuyết.

Nếu như phải chọn một trong hai cây trúc này, thì Tần Thọ chắc chắn sẽ chọn Huyết Trúc của lão già lừa đảo.

Nhưng không biết vì sao, Tần Thọ nhìn dáng vẻ của Hoa Trọng Nghiêu, trong lòng hắn liền tin đến chín phần, một phần còn lại thì giao cho số mệnh vậy.

Tần Thọ nói:

-Vậy, huynh đệ, cái này có thể tặng cho ta không?

Hoa Trọng Nghiêu khua khua tay nói:

-Một cái gậy nhóm lửa mà thôi, cầm đi đi.

Tần Thọ lập tức mừng rỡ, nói:

-Cảm ơn nhé.

Hoa Trọng Nghiêu cười cười.

Đột nhiên Tần Thọ hỏi:

-Huynh đệ, hỏi một câu nhé, ngươi có biết Trọng Hoa Kinh ở đâu không? Nghe nói trên đó có công pháp Luyện Khí Hóa Thần, ta muốn đi xem xem.

Lời này vừa nói ra, lão già lừa đảo liền muốn bóp chết con thỏ này.

Hắn càng ngày càng cảm thấy Hoa Trọng Nghiêu ở trước mặt này giống với Diêu Trọng Hoa, hắn thật sự cảm thấy người ở trước mặt này chính là Thuấn Đế.

Trực tiếp mở miệng hỏi Trọng Hoa Kinh của Thuấn Đế ở đâu, đoán chừng cũng chỉ có con thỏ này có thể mở mồm ra hỏi.

Tuy nhiên lão già lừa đảo không thể không thừa nhận, đây đúng thật là một cách đơn giản có hiệu quả nhất.

Hoa Trọng Nghiêu chỉ chỉ lên đỉnh núi nói:

-Nghe nói là ở chỗ Thuấn Công Thạch, dưới tảng đá có một tấm bia đá, tên là Thuấn Đế Bia. Nếu mà Trọng Hoa Kinh vẫn còn, có lẽ sẽ ở ngay phía trên đó.

Mắt Tần Thọ lập tức sáng rực, trái lại lão già lừa đảo cau mày, nhưng mà lại không nói gì cả.

Tôn Ngộ Không không quan tâm đến những thứ này, mà cực kỳ có hứng thú với con bò ở ngoài cửa, lúc này đã đi ra cửa, ngồi xổm ở trước mặt con bò, một khỉ một bò nói chuyện với nhau.

-Hiểu tiếng người không?

-Không hiểu.

-Đệt!

-Lưu manh

-... -

-Huynh đệ, ta hỏi ngươi thêm một câu cuối cùng, Thuấn Công Thạch kia đi như thế nào? Gậy nhóm... khụ khụ, Tương Phi Trúc có thể dẫn chúng ta đi không? Dẫn đi như thế nào? Là nó tự bay, hay là biến thành một cô nàng xinh đẹp bế chúng ta lên núi? - Tần Thọ phỏng đoán, dù sao thì cái gì cũng đều hỏi rồi, hỏi dứt khoát rõ ràng luôn một chút.

Nghe câu hỏi này xong Hoa Trọng Nghiêu liền vui vẻ, quay đầu lại chỉ vào ngọn núi lớn phía sau lưng rồi nói:

-Vượt qua ngọn núi lớn này, quan sát Tương Phi Trúc cẩn thận, nó sẽ nhắc nhở các ngươi.

Tần Thọ còn muốn hỏi gì đó, vào đúng lúc này, bên ngoài núi truyền đến một tiếng thét cực kỳ kinh hãi:

-Có người vào núi rồi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận