Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 429: Xin lỗi, nói trễ rồi



Chương 429: Xin lỗi, nói trễ rồi.





Tần Thọ kêu một tiếng, cũng không phải đau, mà cảm giác này là... quá kích thích hắn rồi!

-Con thỏ kia, về đi thôi! - Dương Tín cười ha ha.

Hai chân Tần Thọ co rụt lại, dùng sức đạp một cái!

Oành!

Dương Tín kinh ngạc nhìn con thỏ trước mắt, dựa vào sức mạnh của hắn, thế mà bị con thỏ này một chiêu đá văng tay! Dương Tín vô thức sờ sờ độc giác trên góc mũ sắt, nhếch khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng, hắc hắc cười nói:

-Có chút thú vị rồi!

-Con thỏ, cẩn thận! Dương Tín chính là đệ tử Tiệt giáo, năm đó táng thân tại Vạn Tiên trận, tuy tiếng tăm không lớn, nhưng thực lực không thể khinh thường! Hắn bây giờ là Đấu Mộc Trĩ của một trong nhị thập bát tú, Trĩ là tê giác, sức lớn khôn cùng! Được xưng là sao dưới trời, sức mạnh vô cùng lớn, đương nhiên, đây là hắn nổ thôi, khẳng định không có lợi hại như vậy, nhưng mà ngươi đừng so sức mạnh với hắn! - Lần này là giọng của Lý Tịnh.

Trong lòng Tần Thọ giật mình, không ngờ gã to con trước mắt này, lại có lai lịch đỉnh như vậy!

Nhưng mà...

Tần Thọ nhướng mày một cái nói:

-Nhưng mà thỏ gia ta lại thích có lai lịch đó!

Trong khi nói chuyện, Tần Thọ đột nhiên ưỡn thẳng người, trong nháy mắt cơ thể rướn cao, giữa lúc xoay người một cái đã hóa thành một con khỉ lông trắng thật lớn, đồng thời tát một cái về phía Dương Tín!

Oành!

Dương Tín giống như một trái bóng bàn cỡ lớn, bị Tần Thọ quất một cái bay ra ngoài, oành một tiếng đụng vào một tòa nhà, bụi bay mù nổi lên bốn phía.

Tần Thọ thấy vậy, nhếch khóe miệng nói:

-So sức mạnh, thỏ gia ta cũng được...

-Chính xác, cũng được...

Giọng của Dương Tín từ trong đống đổ nát truyền ra, sau đó một tay đẩy ra viên gạch đè trên người, nhúc nhích người, tất cả tro bụi đều bị hất văng ra.

Dương Tín xoay xoay cổ nói:

-Con thỏ kia, ngươi thật đúng là khiến ta kinh ngạc. Đây là cự thú chiến tranh Chu Yếm đúng không? Nếu ta nhớ không lầm trong Huyền Thiên Cửu Thư có môn thần thông Huyền Thiên Cửu Biến này. Thần thông thứ nhất biến hóa chính là biến thành Chu Yếm... Xem ra, ngươi thu hoạch không nhỏ nhỉ.

Tần Thọ nhướng mày một cái, ngoắc ngoắc ngón tay nói:

-Nói nhảm thật nhiều, nhanh lên, thỏ gia ta đang gấp.

Dương Tín nhếch miệng:

-Như ngươi mong muốn! con thỏ kia, nhìn ta, so với ta, ngươi vẫn còn non lắm!

Dương Tín dậm chân một cái pháp tướng thiên địa!

Thân thể Dương Tín nhanh chóng biến hóa lớn, cuối cùng to lớn bằng kích cỡ với Tần Thọ, cười to nói:

-Con thỏ, chúng ta thi lại thử xem!

Lời còn chưa dứt, Tần Thọ đột nhiên thu nhỏ thân thể lại, sau đó xoay người bỏ chạy!

Dương Tín lập tức trợn tròn mắt, một đời chinh chiến nhiều năm như vậy, đây là lần đầu hắn gặp loại hàng này... Vừa mới hung hăng, mà nói sợ là sợ, nói chạy là chạy, ngay cả hô trước một tiếng cũng không có!

Trọng điểm là, Dương Tín đã biến lớn, dù sức có lớn mấy thì cũng khá cồng kềnh!

Mà con thỏ kia đâu?

Sau khi biến về kích thước bình thường, con thỏ này vẫn tiếp tục thu nhỏ lại!

Con thỏ cỡ bình thường trong mắt Dương Tín đã giống như con muỗi rồi, lại còn nhỏ hơn nữa, nếu Dương Tín không có một đôi mắt tốt thì nhìn không thấy được vật nhỏ này nữa!

Càng quá đáng chính là, vật nhỏ này sau khi thu nhỏ lại tốc độ chạy lại nhanh hơn, so với vừa nãy còn nhanh hơn!

Dương Tín vừa không để ý, con thỏ đã vọt tới trước đại môn của Ngự Hoa Viên!

Thấy một cảnh như vậy, Dương Tín thật sự muốn hộc máu, đang muốn ra tay, lại nghe một tiếng cười khẽ vang lên:

-Hay là để ta đến đi.

Đang khi nói chuyện, một nam tử để ba sợi râu dài một thước mỉm cười vung tay lên, chỉ thấy cỏ cây ở cửa Ngự Hoa Viên nháy mắt đã sinh trưởng lấp kín đại môn!

-Con thỏ, cẩn thận, ra tay là Khuê Mộc Lang Lý Hùng, giống với Dương Tín, đều là quỷ xui xẻo chết trong Vạn Tiên trận. Cũng là một trong nhị thập bát tú, một trong thất tú Bạch Hổ phương tây, một trong cầm tinh tứ mộc, am hiểu dùng đao, thế nhưng cũng có chút thần thông hệ mộc. - Na Tra cất tiếng nhắc nhở.

Khuê Mộc Lang lại không hề phật lòng cười ha ha nói:

-Dây leo của ta đây kịch độc vô cùng, con thỏ này nếu chạm một chút thôi, hừ hừ...

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy con thỏ kia đột nhiên há to miệng cắn một cái.

Khuê Mộc Lang khinh thường nói:

-Thật sự muốn chết, xem ra không cần bắt bỏ tù nữa, một nhát cắn này đã phải lấy mạng hắn rồi!

Song lời này vừa nói ra, Lý Tịnh, Na Tra đều dùng một loại ánh mắt như nhìn thằng ngốc mà nhìn hắn.

Lông mày Khuê Mộc Lang nhíu lại nói:

-Có chuyện gì?

Trong khi nói chuyện, Tần Thọ mở miệng rộng cắn một cái, két két két... Một tràng tiếng động chói tai vang lên, tiếp theo chỉ thấy con thỏ kia vẫn một đường thông suốt không trở ngại chạy vọt đi, mắt của Khuê Mộc Lang trừng lớn, kinh hô:

-Làm sao có thể?

Chỉ thấy con thỏ quay đầu lại cười nói:

-Mùi vị không tệ, quay về chuẩn bị thêm chút nữa, thỏ gia ta làm điểm tâm!

Mặt già của Khuê Mộc Lang lập tức đỏ lên, móc ra một thanh cương đao muốn xông lên chém con thỏ này.

Lúc này một tiếng cười to nói:

-Con thỏ, chờ ngươi đã lâu!

Tần Thọ vừa quay đầu, lúc này mới phát hiện, thế mà có người đã trước một bước tiến vào Ngự Hoa Viên chờ hắn rồi!

Người này một thân áo bào màu vàng, thắt lưng gắt kiếm, thế nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là một tấm lưới từ trên trời giáng xuống, chớp mắt cái đã chụp Tần Thọ vào trong!

Đồng thời bên tai Tần Thọ vang lên thanh âm của Lý Tịnh:

-Đây là một trong nhị thập bát tú, Tỉnh Mộc Ngạn một trong thất tú Chu Tước phương nam, tên là Thẩm Canh, đều giống Dương Tín, Lý Hùng, đều là đệ tử Tiệt giáo chết ở Vạn Tiên trận, người này am hiểu nhất là bẫy hố, mắc lưới. Ấy, xin lỗi, nói trễ rồi.

Vẻ mặt Tần Thọ chán ghét nhìn Lý Tịnh, trong lòng nói thầm: “Quả nhiên, trong tiểu thuyết đều là gạt người, làm gì có một đao nhanh như tia chớp, người xem bên cạnh còn có thể trò chuyện cả buổi sao? Con mẹ nó, bẫy chết thỏ gia ta rồi!”

Ngay khi Tần Thọ đang oán giận, bỗng nhiên Tần Thọ nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc lén lút trốn ở cách đó không xa.

Tần Thọ nhìn kỹ, lập tức vui vẻ, hắn đảo mắt, một ngụm cắn đứt dây lưới, chạy thẳng về phía hai người kia.

Tần Thọ vừa cử động, Tỉnh Mộc Ngạn Thẩm Canh, Khuê Mộc Lang Lý Hùng và Đấu Mộc Trĩ Dương Tín lập tức phản ứng lại, mặc Thẩm Canh đau lòng, hai người kia vẫn ra tay dồn dập, một người lần lượt chưởng ba cái qua, một người chém hoành đao qua, không hề nương tay, hoàn toàn không cần bắt sống, điệu bộ phải đánh chết hắn.

Trong lúc nhất thời, Tần Thọ rơi vào mối nguy hiểm tuyệt đối.

Na Tra rút Hỏa Tiêm Thương ra sắp đánh lên, lại bị Lý Tịnh giữ lại, Na Tra giận dữ, Lý Tịnh trừng mắt nhìn lại, cha con suýt chút nữa đánh nhau ngay tại chỗ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận