Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 684: Con thỏ rất băn khoăn



Chương 684: Con thỏ rất băn khoăn





-Vừa vặn bần tăng có mấy cái, ngươi cũng cầm đi đi.

Địa Tàng Vương Bồ Tát lấy ra năm cái lệnh bài phi thăng để lên trên mặt bàn.

Tần Thọ sững sờ, sau đó nhanh chóng thu vào.

Địa Tàng Vương Bồ Tát đứng lên nói:

-Vậy được rồi, ngươi mau chóng tu luyện, sớm về nhà đoàn viên, cũng coi là là một kiện công đức. Bần tăng đi trước…

Nói xong, Địa Tạng Vương Bồ Tát đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tần Thọ cũng không ngăn, chỉ là hỏi một câu:

-Bồ Tát, ngươi cứ như vậy muốn ta đi à?

Địa Tàng Vương Bồ Tát nói:

-Ngươi không đi, cái Phật Sơn này của ta liền thành sòng bạc mất.

Tần Thọ:

-…

Địa Tạng Vương Bồ Tát còn có lời chưa nói, đó chính là, nếu như Tần Thọ không đi, sợ là cái Phật Sơn này đừng nghĩ đến yên tĩnh được một ngày.

Đưa tiễn Địa Tàng Vương Bồ Tát xong, Tần Thọ cũng không vội rời đi, mà lấy “Địa Tàng Bản Nguyện Kinh” ra chậm rãi nhìn lại.

Bản kinh thư này, phía trước là kinh văn, ở giữa có một đoạn cảm ngộ lúc Địa Tàng Vương phi thăng, và một thiên công pháp tu luyện. Nhìn cái này, Tần Thọ liền biết mình nhặt được bảo vật! Bởi vì cảm ngộ mà Địa Tàng Vương Bồ Tát viết bên trong, có giới thiệu cầu phi thăng vô cùng kỹ càng.

Cầu phi thăng sẽ căn cứ vào nghiệp lực khác biệt của người phi thăng mà tự động kéo dài thân cầu.

Người có công đức càng cao, thì thời gian bị sét đánh cũng càng ngắn, rất dễ dàng đi qua.

Nhưng nếu như nghiệp lực sâu nặng, thân cầu sẽ trở nên cực kỳ dài, thời gian ở trên cầu càng dài, uy lực của lôi kiếp phía trên cũng càng lớn! Thiên kiếp tầng chín chỉ là chuyện nhỏ, cửu tiêu thần lôi xuất hiện cũng không kỳ quái… Trên lý luận, bất luận lôi đình nào bên trên cầu kia cũng có thể đánh chết người muốn phi thăng.

Có điều, Địa Tàng Vương Bồ Tát cho Tần Thọ bản kinh văn Địa Tàng Bản Nguyện Kinh, chỉ cần ngày đêm niệm tụng là có thể làm suy yếu nghiệp lực, thậm chí đạt tới hiệu quả tiêu trừ tất cả nghiệp lực!

Sau khi leo lên cầu phi thăng trong miệng niệm tụng kinh văn, lại thi triển Địa Tàng Bản Nguyện Kinh, có thể biến cầu phi thăng thành ngắn nhất, thậm chí có thể một bước đi tới, hoàn thành phi thăng.

-Bồ Tát! Bảo Bối!

Tần Thọ càng xem càng không nhịn được tán thưởng.

Có điều Tần Thọ không có vội vã tu luyện, đầu tiên hắn muốn ổn định căn cơ bây giờ của mình, sau đó mới tu luyện kinh văn này. Mặt khác, thứ tốt như thế, hắn cũng không có ý định độc chiếm. Huống hồ, muốn về nhà không chỉ có một mình hắn, Lý Trinh Anh và Khôi Tam cũng muốn về Thiên Đình. Hắn không thể mặc kệ bọn họ…

Nhưng mà rất nhanh, Tần Thọ liền gặp được vấn đề khó khăn.

-Cái gì? Ngươi đã sớm thành tiên?

Tần Thọ ngạc nhiên nhìn Lý Trinh Anh.

Lý Trinh Anh gật đầu nói:

-Đúng vậy, hai năm trước ta đã thành tiên rồi, bây giờ là cảnh giới Địa Tiên. Cho nên, muốn dựa vào cầu phi thăng để trở về là không thể nào.

Địa Dũng phu nhân nói:

-Ta cũng là cảnh giới Địa Tiên… Năm đó lúc thành tiên, ta chính là đi Linh Sơn, bởi vì trộm dầu thắp thiếu chút nữa bị Phật Tổ xử tử. Là phụ thân và ca ca bảo vệ ta chu toàn, đưa ta xuống hạ giới. Bây giờ, nếu như muốn đi Thiên Đình, cũng chỉ có thể đi bằng Tam Tiên Lộ thôi.

Tần Thọ nhìn về phía Khôi Tam nói:

-Chắc không phải là ngươi cũng thành tiên rồi đó chứ?

Khôi Tam gãi gãi đầu cười ha ha nói:

-Cha ta nói lúc ba huynh đệ chúng ta sinh ra đã là cảnh giới Nhân Tiên, không cần phi thăng.

Tần Thọ nghe đến đó, xem như là đã nghe hiểu, tình cảnh bên trong một nhóm người này, đều là khi sinh ra đã ở điểm cuối cùng của vạch đích, chính là con em nhà giàu ngậm thìa vàng ra đời. Chỉ có hắn là một kẻ nghèo bắt đầu ở vạch xuất phát mà thôi… Càng làm cho Tần Thọ buồn bực là, ngay vừa rồi, một con quỷ nghèo là hắn vừa mới cầm cái bánh nướng khoe khoang với đám con em nhà giàu này nói: “Các huynh đệ, chúng ta không thể thua những kẻ ở vạch đích, đến đây ăn bánh đi, ăn no rồi mới có sức lực chạy thắng người khác!

Tần Thọ chỉ cảm thấy mất mặt, bên trên mặt già nóng bỏng khó chịu…

Lý Trinh Anh tiến tới hỏi:

-Thỏ Thỏ, ngươi sao thế?

Tần Thọ xoa tim nói:

-Đừng nói chuyện, để cho ta yên tĩnh một chút.



Tần Thọ cũng không phải thật sự bị đả kích, mà là hắn không thể không cân nhắc một cái vấn đề khác. Hắn phi thăng là có thể đi, vậy còn bọn Lý Trinh Anh, Khôi Tam thì làm sao bây giờ?

Bây giờ Địa Tiên Giới đã loạn thành một bầy rồi, khẳng định là bọn họ không thể trở về nữa. Nhưng mà Khôi Tam ở đây, vậy còn Khôi Đại, Khôi Nhị đâu?

Hai người này sống hay chết Tần Thọ còn không biết… Lúc trước ba huynh đệ hắn vì giúp Tần Thọ mà bị cuốn vào trận đại chiến kia, sau đó bị bỏ rơi ở Địa Tiên Giới. Bây giờ, hai huynh đệ tung tích không rõ, Tần Thọ cứ như vậy mà về Tiên Giới, lương tâm hắn cũng không để cho hắn được yên bình.

Còn có tên Bình Đầu Ca kia cũng không rõ tung tích ở chỗ Địa Phủ này.

Còn có truyền tống trận của Địa Phủ bị nổ, Địa Phủ hắn không quan tâm, nhưng mà hắn vẫn rất để ý tiểu nha đầu kia.

Một bên là đám bằng hữu hiện tại, một bên là Hằng Nga đang khổ sở chờ hắn về ở Mặt Trăng.

Nội tâm Tần Thọ đang giãy dụa, hắn không biết nên lựa chọn như thế nào là tốt.

Rời ngọn đồi, Tần Thọ không có đi phật đường, mà đi loạn trên đường, đến khi hắn ngẩng đầu thì ngạc nhiên phát hiện, vậy mà đã đi đến bên cầu Nại Hà!

Trên cầu, Mạnh Bà vẫn còn đang phát canh Mạnh Bà cho nhóm linh hồn, chỉ là rõ ràng quỷ hồn trên cầu đã ít đi rất nhiều. Nhìn một chút đã có thể thấy người cuối cùng…

Tần Thọ không có đi quấy rầy Mạnh Bà, mà chỉ đứng ở bên cạnh sông Vong Xuyên, yên tĩnh nhìn nước sông lăn tăn.

Chảy xuôi bên trong sông Vong Xuyên không chỉ là nước mà còn có rất nhiều người cố chấp.

Tần Thọ không nhịn được lẩm bẩm một câu:

-Linh hồn đi đầu thai, không đến đây mà ở bên ngoài thì là cô hồn dã quỷ, đi Minh Hà thì chính là Tu La, vậy ở chỗ này thì là cái gì? Bọn họ ở đâu mà ra?

-Bọn họ đến từ nơi đó.

Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên, là Tầm Hương.

Tầm Hương được phái đến chỗ này trông coi sông Vong Xuyên và cầu Nại Hà, vừa vặn nhìn thấy con thỏ mất hồn mất vía đi tới, thế là đi tới bên cạnh hắn, thuận miệng trả lời.

Tần Thọ nhìn thuận theo hướng mà Tầm Hương chỉ, nhìn lại thì đó chính là vị trí trên cầu Nại Hà!

Cùng lúc đó, bỗng nhiên một tên nam tử đi tới, lớn tiếng kêu lên:

-Ta không uống! Ta không muốn quên đi tất cả, ta không muốn quên nàng! Ta phải nhớ kỹ nàng, ta muốn chờ nàng! Dù chỉ là liếc nhìn nàng một cái cũng được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận