Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 504: Nỗi oán hận với con thỏ



Chương 504: Nỗi oán hận với con thỏ





Đúng lúc này, Câu Vân nói:

-Đám khỉ với con thỏ này không lẽ là đám trước đó ở bên ngoài mà chúng ta đã nhìn thấy?

Diêu Bá Phù không nói gì, nhưng nhìn biểu tình của hắn là hiểu, hẳn là đúng vậy rồi.

-Sao bọn họ có thể ở trong này? - Có người hỏi.

Câu Vân nhíu mày lo lắng nói:

-Xem ra là đã có người nhanh chân đến trước rồi! Nhưng mà, tại sao bóng của bọn chúng lại in lên trên người của cây thủ vệ chứ, sau đó lại công kích chúng ta? Diêu Bá Phù, ta cần một lời giải thích.

Diêu Bá Phù lắc đầu nói:

-Không biết, nhiều năm rồi, ở đây trước giờ chưa bao giờ xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy. Ta đã nhìn qua sách lịch sử của gia tộc, trong lịch sử cũng không hề xảy ra chuyện kỳ quái như thế.

Câu Vân rất muốn nói là không tin, nhưng hắn cũng hiểu rất rõ, Diêu Bá Phù không phải là loại người hay nói dối, hắn ta nói không biết, vậy thì nhất định thật sự là không biết.

Thế là Câu Vân nhìn Tấn Vương, Tấn Vương và Mẫu Đơn công chúa cũng đều lắc đầu, sau đó cũng phối hợp với mọi người, ngăn một ít con thỏ lọt lưới.

Ngay lúc mọi người ai cũng nghi ngờ.

Cách chỗ của bọn hắn không xa, có một con thỏ, một con khỉ, một đạo sĩ, đang trong trạng thái điên cuồng chiến đấu, chỉ cần trên đường bọn họ đi có cây, nhìn thấy một cây thì đánh một cây, nếu có thể đánh hai cây thì bọn họ tuyệt đối không đánh một cây.

Quá đáng nhất là con khỉ, cây Kim Cô Bổng biến lớn, kéo dài, dương như đều mười mấy cây mà đánh tới...

Thế là chỗ Câu Vân lại càng náo nhiệt hơn,cứ liên tục xuất hiện tình trạng người bị thương và người chết.

Biểu tình trên gương mặt của Tấn Vương từ thong thả, đến lúc này không còn được tự nhiên nữa.

Ngược lại Mẫu Đơn công chúa lại rất bình tĩnh, giống như những thủ hạ bị đánh chết đó không phải là thủ hạ của nàng vậy, trong đôi mắt lạnh lùng chỉ tồn tại sự nghi ngờ mà thôi, nhìn tình cảnh phía trước dường như là đang suy nghĩ chuyện này làm sao lại có thể xảy ra được chứ?

Đúng ngay lúc này, Mẫu Đơn công chúa đột nhiên nhún chân nhảy lên!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tấn Vương và đám thụ hạ cũng bị dọa đến mất lông cũng dựng đứng lên, đồng thanh gọi:

-Đừng mà!

Kết quả đã nhìn thấy Mẫu Đơn công chúa đã đứng vững trên một cái cây rất cao!

Cảnh chết trong trí tưởng tượng không hề xuất hiện, Mẫu Đơn công chúa liền đứng trên không trung, giống như một đóa hoa Mẫu Đơn nở rộ, thanh tú nho nhã lại có mấy phần lạnh lùng sát khí.

Mẫu Đơn công chúa không nói chuyện, tầm nhìn kiên định nhìn chăm chăm lên sườn núi ở phía xa!

Ở đó, những cái cây lớn không ngừng rung động, giống như bị người ta đấm mạnh vào vậy!

Đúng ngay lúc này, một cây gậy từ trong rừng cây ló đầu ra, tiếp theo sau đó là nhìn thấy một con thỏ trắng nhảy lên thật cao, chân đạp lên một cái cây to nhất!

Mẫu Đơn công chúa nhìn thấy cây lớn ở đây bay lên không trung gần giống như bộ dạng của con thỏ, đưa chân đạp lên tấm khiên của một thị vệ.

Nhìn đến đây, Mẫu Đơn công chúa đã hiểu tất cả rồi, phiêu diêu bay xuống, nói:

-Ca ca, tuy là không rõ nguyên lý, nhưng nguyên nhân thì muội đã tìm ra được rồi. Muội đã nhìn thấy con thỏ mà các người nói, và cả con khỉ, đạo sĩ!

-Hả? - Tấn Vương, Vân Câu, Diêu Bá Phù, Quan Vận bốn người họ ngay lập tức bay lên, cũng như công chúa họ bay lên nhánh cây cao nhất.

Bây giờ họ đều đã biết, chỉ cần không bay quá cao, thì cũng không có chuyện gì, nhìn về phía sườn núi ở đằng xa, cũng đều đã nhìn cảnh tượng mà vừa rồi Mẫu Đơn công chúa đã thấy.

Mọi người ai cũng là người thông minh, chỉ cần nhìn qua một cái, trong giây lát cái gì cũng đã hiểu rõ, lần này, biểu tình trên gương mặt của Diêu Bá Phù cũng có chút khó coi.

Hắn ở bên ngoài đại chiến với Câu Vân, con thỏ chết tiệt này lại lén lút đi vào bên trong núi rồi!

Rất may hắn cũng đến, nếu không bị người ta đào mồ lên cũng không biết tại làm sao!

Đám người của Câu Vân thì lại tức con thỏ này quá xấu xa, dám âm thầm chơi xỏ bọn họ!

Nhưng bọn họ cũng như Mẫu Đơn công chúa vậy, đều không nhìn thấy phù văn.

-Bá Phù huynh, có cách nào để phản đòn hay không? - Tấn Vương hỏi.

Diêu Bá Phù lắc đầu nói: -Ở đây tất cả mọi thứ đều là do chính tay tổ tiên ta bố trí, tuy là Diêu mỗ biết một chút phương pháp thao túng, nhưng đối với tình trạng trước mắt thì lại vô pháp.

Tấn Vương gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, vung tay lên mọi người lại tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng mà, mọi người càng đi càng bực bội, đặc biệt là mỗi lần nghĩ đến con thỏ đó, tức đến mức hai mắt cũng nổi lửa lên!

Bởi vì con khỉ đánh người rất là bá đạo, đạo sĩ tuy đánh người rất hung ác nhưng uy lực lại không đủ, nhưng con thỏ thì không giống như vậy, hắn lúc mới bắt đầu còn nhảy lên đánh, lúc đó còn có chút phòng thủ. Nhưng càng về sau, không biết là do hắn đã nghĩ thông hay là tại làm sao, hoặc là nhảy đủ rồi, mỗi lần cũng đều nhắm vào đũng quần mà tấn công!

Chiêu này thật sự khiến người oán hận, sự công kích của con khỉ không thể không phòng, nhưng mà cái con thỏ âm hồn không tan đó, càng không thể buông lỏng cảnh giác!

Thời gian lâu rồi.

Công kích của khỉ giảm bớt đi, nhưng ngược lại con thỏ lại tấn công càng lúc càng nhiều, khiến cho mọi người đều ôm một bụng tức, nghiến răng nghiến lợi mà chửi suốt quãng đường:

-Con thỏ chết tiệt!

Hắt xì!

Tần Thọ hắt hơi một cái, xoa xoa lỗ mũi nói:

-Ai chửi ta thế hả? Đánh chết giờ!

Sau đó con thỏ ra một chiêu thâm hiểm đưa chân lên đá vào chỗ hiểm của một cái cây lớn!

Một giây sau, phía sau đã có người chửi rủa:

-Mẹ nó, con thỏ chết tiệt, đồ ác độc!

Đến lúc này Tần Thọ đã thấu hiểu được kết cấu và quy tắc của trò chơi nơi này, dù sao chỉ cần trong tay hắn có Tương Phi Trúc, con khỉ và lão già lừa đảo cách hắn không qua năm mươi mét, thì sẽ không phải chịu bất kỳ sự tấn công nào, ngược lại, những người ở sau lại phải chịu sự công kích của bọn họ.

Hơn thế nữa, dường như chỗ này lại không có bất kỳ trận pháp nào hết, cho nên bọn họ đi vô cùng thuận lợi.

Nhìn thấy chỉ dẫn của cây trúc, sau khi ba người đi ngang qua hai ngọn núi, cuối cùng đã thấy được một đồi núi đầy sương mù!

Sớm đã nói rồi, cấu tạo của Linh Lăng cổ thành được bao bọc bởi một đồi núi cực lớn như núi của đế vương.

Nhưng do đồi núi đó quá lớn, nhóm người Tần Thọ đi đến gần mới phát hiện ra, đây tuy là một ngọn núi, nhưng trên núi lại ẩn hiện một đồi núi nhỏ khác nữa.

Vừa mới bay qua đỉnh núi, chính là nơi chạm khắc hoa lá, chim chóc, cá và côn trùng, ngọn núi trước mắt, mới là chủ phong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận