Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 362: Thái Âm Tinh hạ (2)


Chương 362: Thái Âm Tinh hạ (2)





Hai mắt Tần Thọ chợt sáng lên, hắn đã hiểu sấm sét là từ đâu ra, hóa ra là lưỡi của con Thiềm Thừ này! Chính xác mà nói trên lưỡi nó cuốn cái gai ba cạnh bằng đồng tản ra hồng quang sấm sét!

“Hay thật, tên này chắc là không có ngủ liên tục, nếu không cũng sẽ không xuất pháp bảo ra giết hải sản.” Tần Thọ nghĩ thầm.

Lúc này, Tần Thọ lại nhìn thấy trong cái miệng rộng của con Thiềm Thừ có tia sáng màu xanh, Tần Thọ nhìn kỹ, trong lòng đột nhiên nổi giận!

Màu xanh biếc đó rõ ràng là rễ cây Thiết Trúc!

Chắc chắn cây xanh của hắn đã bị con Thiềm Thừ này làm hư!

Tần Thọ đỏ mắt nhìn con Thiềm Thừ, tức giận nhảy xuống hang động, nhảy một cái lên trên lưng con Thiềm Thừ!

Kết quả là đột nhiên một bức tường trong suốt sáng lên, bộp một tiếng, Tần Thọ như một đống bùn nằm trên mặt hồ!

Vài giây sau, Tần Thọ mới từ từ trượt xuống... vừa khéo đứng ngay ở bên ngoài hồ nguyên khí nhưng ngay cả một chút nước nguyên khí cũng không thể đụng tới!

-Chết tiệt, chỉ thế này mà cũng muốn làm trò trước mặt thỏ gia ta?

Tần Thọ hừ một tiếng, há to mồm, chuẩn bị cắn vào kết giới!

Ngay sau đó, có một bàn tay hạ xuống, nắm lấy tai Tần Thọ kéo lại.

-Ai?

Tần Thọ ỷ vào lỗ tai của hắn dài, ngươi kéo nhưng ta vẫn có thể quay đầu kêu to.

Bỗng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong bóng tối, đó là Ngô Cương!

-Tiểu Cương, sao ngươi lại ở đây? - Tần Thọ kêu lên.

Ngô Cương trợn mắt nói:

-Nếu ta không tới, ngươi xông vào như vậy thì sẽ gặp phải đại họa!

Tần Thọ sững sờ một chút, mới bất mãn nói:

-Ta gặp phải đại họa? Vừa rồi ngươi có lầm không? Đây là nhà của ta! Con Thiềm Thừ này ngủ trong giếng nhà ta còn chưa tính, mẹ nó còn cướp đi nguyên khí của nhà ta! Chuyện này ngươi có thể chịu, nhưng ta không nhịn được! Ngươi chờ một lát, ta đánh thức con Thiềm Thừ này để nó hiểu là nó đang làm gì sai!

Ngô Cương cười khổ nói:

-Cái con thỏ này, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao? Ngươi có biết nó là con cóc gì không?

Tần Thọ nhìn lướt qua, khẽ gật đầu, sắc mặt trịnh trọng nói:

-Ta biết.

Ngô Cương kinh ngạc hỏi:

-Ngươi biết? Ngươi biết mà ngươi còn gây chuyện với nó?

Tần Thọ không chút sợ hãi nói:

-Đương nhiên ta biết! Không phải là con cóc ghẻ thôi sao? Vậy không thể bởi vì nó khó coi hơn ta, liền không để cho ta trêu chọc nó? Nhưng mà nói lại, cóc hình như có thể dùng làm thuốc, đại bổ.

Ngô Cương giơ tay tát một cái, vỗ Tần Thọ đập xuống đất nói:

-Con thỏ ngu ngốc này, chỉ biết ăn!

Tần Thọ hỏi lại:

-Thế nào? Không phải ta nói hắn có thể ăn, là trong thực đơn viết... Nếu nó không phải đồ ăn, vì sao trong thực đơn lại có nó?

Ngô Cương sững sờ, hắn nhanh chóng phát hiện, hắn vậy mà không nói nên lời.

Ngô Cương lắc đầu, nghiêm mặt nói:

-Người khác ngươi có thể động, nhưng con cóc này, ngươi không được động.

Tần Thọ nói:

-Tại sao?

Ngô Cương nói:

-Năm đó, Thái Âm Tinh phong quang không gì sánh được, đến mức có thể sánh với cung Thái Dương, Thái Âm, hai vị tinh quân chưởng quản hai cực âm dương của thế giới. Năm đó, Thái Âm Tinh có hai đại bảo bối, Thiềm Cung và Nguyệt Quế! Vì vậy, người đời còn nói rằng Thiềm Cung tượng trưng cho Mặt Trăng.

Chỉ tiếc, sau này đã xảy ra... Quên đi, đừng nói đến chuyện này, tóm lại là các triều đại Thiên Đình thay đổi, không rõ tung tích của thế hệ Thái Âm tinh quân, Thiềm Cung bị san bằng, Nguyệt Quế dựa vào sức sống mãnh liệt mà miễn cưỡng mới tồn tại được. Nhưng mà Thái Âm Tinh vì nhiều nguyên nhân mà không ngừng thu nhỏ lại và cuối cùng cũng chỉ còn lớn như vậy.

Còn về nguyên khí, tất cả đều vì con Thiềm Thừ này mà tụ lại ở giữa hồ nguyên khí...

Tần Thọ nghe vậy hoa cả mắt, hét lớn:

-Nó không phải Thiềm Thừ, mà chính là Thiềm Cung?

Ngô Cương gật đầu nói:

-Đúng vậy, có người nói cả Thái Âm tinh quân đời trước ngủ say trong Thiềm Cung, chờ khôi phục lại. Người khác lại nói Thái Âm tinh quân rơi xuống xuyên vào Thiềm Cung... Tóm lại, có rất nhiều cách nói.

Tần Thọ nghi ngờ hỏi:

-Vậy thì việc này liên quan gì đến việc ta đụng vào nó?

Ngô Cương nghiêm mặt nói:

-Nếu trong người nó thực sự có Thái Âm tinh quân! Nếu Thái Âm tinh quân tỉnh lại, ngươi nghĩ nàng sẽ thế nào?

Tần Thọ sửng sốt...

Triều đại thay đổi, thế hệ trước xem như con mồ côi, nếu tỉnh lại đương nhiên là muốn lấy lại những gì thuộc về mình!

Thái Âm tinh quân không phải là một tinh quân nhỏ bình thường, mà là tượng trưng cho ý chí thiên địa cực âm, sức mạnh vô cùng cường đại, e rằng Nguyệt Cung này sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt!

Tần Thọ không biết Ngọc Đế có thể ngăn chặn Thái Âm tinh quân hay không, nhưng cho dù có thể hay không thể, hắn nhất định là người đầu tiên gặp tai ương!

Tần Thọ bắt đầu tính toán thiệt hại của mình, tính đi tính lại, dù sao cũng không nên chọc giận nó.

Tần Thọ không sợ nhân quả, tiền đề chính là biết nhân quả sẽ không giết chết hắn. Nếu như thật sự gặp phải nhân quả nguy hiểm. Tần Thọ cũng phải suy nghĩ cẩn thận một chút mới được. Dù sao đi nữa, mạng chó vẫn quan trọng hơn!

Nhưng Tần Thọ vẫn là không cam lòng nói:

-Ta không cam lòng... đây toàn bộ đều là nguyên khí của thỏ gia ta! Hơn nữa tên cháu trai này còn nuốt hết rừng cây của ta vào bụng! Thật quá đáng!

Ngô Cương nói:

-Thiềm Cung này có linh tính. Cành hoa quế trong miệng nó có thể bảo vệ sự an toàn của các ngươi. Nếu có kẻ thù địch đến, phải vượt qua một đòn sấm sét trước mới được.

Tần Thọ ngạc nhiên nói:

-Vậy cái gai ba cạnh không phải là gai, mà là cành hoa quế?

Ngô Cương gật đầu nói:

-Đúng, mà cũng không phải. Nghe nói lúc đó Thái Âm tinh quân là tiên nữ mạnh nhất, thân phận cao quý chỉ sau Côn Lôn Tây Vương Mẫu. Hoa quế mà nàng ta trồng không phải mấy thứ cám bã mà ngươi gặm hàng ngày.

-Thiềm Cung là tiên thiên linh bảo, Nguyệt Quế có thể đứng ở bên cạnh Thiềm Cung, đương nhiên không phải là một cây non bình thường.

Nguyệt Quế chính là thiên cấp tiên phẩm!

Tần Thọ nghe vậy thì sửng sốt:

-Thiên cấp trong tứ cấp thiên địa huyền hoàng? Cây tiên phẩm đỉnh cấp? Làm sao có thể? Không phải nói Huyền cấp tiên phẩm là đến cuối cùng rồi sao? Địa cấp không trấn áp được sẽ có linh tính mà hóa hình?

Ngô Cương lắc đầu nói:

-Đạo lý là đạo lý này, nhưng Thái Âm tinh quân thực lực thâm hậu, nếu thật sự cương quyết trấn áp. Thiên cấp tiên phẩm có thể phải hao chút thời gian, địa cấp tiên phẩm nhưng cũng không khó. Đương nhiên, nguyên nhân thật sự thì không ai biết.

Ta cũng đã từng xem qua sách cổ, người ta nói rằng Thái Dương Tinh khi đó vĩ đại không gì sánh được, ngang với Thái Dương Tinh ngày nay. Phong cảnh trên Thái Âm Tinh cũng có một không hai, vì nơi đây hội tụ thuần âm chi khí nên sinh ra rất nhiều ấn chi linh dược, cây cối hoa lá, tiên tử bay tới lui, tiên nữ đệ tử múa kiếm trên núi, trong núi luận đạo, là nơi cảnh sắc an lành tĩnh mịch, thế nhân ước ao.

Nhưng mà mặc dù Thái Âm Tinh có vô số bảo vật, nhưng Thiềm Cung và Nguyệt Quế mới thực sự thu hút sự chú ý của thiên hạ!

Thiềm Cung tường nội Nguyệt Quế hương, chiết Quế giai nhân tố ngọc trang. Chính là nói đúng cảnh tượng đó…

Bạn cần đăng nhập để bình luận