Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 384: Đây là cái gì vậy?



Chương 384: Đây là cái gì vậy?





Ngọn lửa này vô cùng kỳ lạ, nhiệt độ xung quanh nhìn ra thì cũng không cao, những loại cây cỏ bình thường kia cũng chỉ là khô héo mà thôi, thế nhưng nơi mà cột lửa tập trung thì mọi thứ đi qua đó đều diệt cả.

Bất kể là đình đài lầu các hay là bùn đất đá tảng, tất cả đều hóa thành không khí.

Lúc này hình như Rau Hẹ cũng xảy ra vấn đề, hai mắt mù mịt một lớp vàng óng ánh, nằm sâu trong ánh lửa chẳng hề thấy một xúc cảm nào chuyển động. Dường như cho dù giây phút này thiên địa hủy diệt, nàng cũng sẽ chẳng mảy may phản hồi.

Tần Thọ đứng mũi chịu sào, lần đầu tiên hắn thấy đau nhức thế này, sự thiêu đốt cực nóng kia khiến hắn có ảo giác sẽ bị thiêu chết, thậm chí bộ lông cũng bị đốt trụi. Lúc này cả thân thỏ nhanh chóng bị lột sạch...

Đúng lúc này, Hằng Nga lấy lại tinh thần, kinh ngạc thốt lên một tiếng:

-Ngọc Nhi!

Đồng thời Hằng Nga chạy về phía Tần Thọ ý muốn bảo vệ Tần Thọ.

Tiếng hét lên kinh ngạc này khiến cả Tần Thọ và Rau Hẹ đều ngạc nhiên một lát, Tần Thọ quay đầu thấy Hằng Nga giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa mà phi tới, trong mắt nàng ngập đầy lo lắng, trong lòng hắn thấy ấm áp, có điều hắn ý thức được, Hằng Nga nếu mà vào đây sợ là sẽ hương tiêu ngọc vẫn ngay lập tức.

Tần Thọ kinh sợ, đang muốn mở miệng bảo Hằng Nga quay lại, đừng đến đây, lại thấy thoáng cái ánh mắt của Rau Hẹ trở nên sáng suốt, đột nhiên quay đầu muốn tách Tần Thọ ra không để Tần Thọ bị thương.

Không hiểu sao ngọn lựa này lại phóng đến phía Hằng Nga.

Tần Thọ thấy vậy thậm chí không kịp hô một tiếng cẩn thận, vội vã vọt lên, không kịp nghĩ nhiều, chỉ có một suy nghĩ lướt qua: “Lửa này không ngăn được. Phải chặn từ đầu nguồn.”

Trong phút chốc, Tần Thọ bước tới trước mặt Rau Hẹ, nhìn ánh mắt cố gắng đấu tranh của Rau Hệ, mắng một câu:

-Nụ hôn đầu của ông đây đấy nhé!

Sau đó Tần Thọ mở miệng, một phát lấp kín miệng Rau Hẹ, trong nháy mắt ngọn lửa bị cắt đứt, biến mất trước mặt Hằng Nga.

Đồng thời nguồn nhiệt lưu cuồn cuộn chảy vào trong miệng Tần Thọ, trút thẳng vào cơ thể.

Tần Thọ chỉ thấy trong bụng nóng rực dường như bị nướng chín.

Mà trong mắt Hằng Nga, giờ phút này con thỏ không còn là màu trắng mà giống như cái lồng đèn con thỏ làm bằng da vậy, cả người bắt đầu trương phềnh lên, lục phủ ngũ tạng trong bụng đều nhìn thấy rõ ràng.

Hằng Nga cắn răng kiềm lại lời nói rồi phi lên, đúng lúc này Hằng Nga thấy Tần Thọ bỗng nhiên phất tay với nàng, còn ra hiệu tay tỏ ý không sao cả...

Hằng Nga còn đang nghi ngờ không chắc, cơ thể Tần Thọ giống như bóng bị xì hơi, từ từ xẹp xuống, chỉ có điều cả người vẫn là trạng thái đỏ rực lên, trông giống hệt một món đồ bằng pha lê đỏ.

Cùng lúc đó, trong lòng Tần Thọ lại thầm gào lên sướng chết mất.

Chỉ thấy đám lửa đó nhập vào trong cơ thể, vốn dĩ nghĩ là lần này chí ít cũng bị đau dạ dày, từ này về sau không thể nào ăn uống bừa bãi nữa, không ngờ sau khi những ngọn lửa này nhập vào cơ thể, trong nháy mắt bị dạ dày phân giải thanh nguyên khí tràn trề, sau đó bị vô số tế bào cắn nuốt sạch.

Hỏa diễm này thiêu đốt đến khiến Tần Thọ hoài nghi cuộc đời sau khi tiến vào dạ dày, lại bị hấp thụ hết toàn bộ rồi! Ngay cả cơ hội để vùng vẫy cũng không có.

Lúc này Tần Thọ mới hiểu ra, hóa ra bộ phận mạnh nhất trên người hắn không phải là hàm răng mà là dạ dày của hắn.

Đã có chỗ tốt, Tần Thọ tự nhiên không thể bỏ qua, lập tức chuyển động Bình Thiên Sách, Bình Thiên Sách vừa lĩnh ngộ thấu triệt dưới sự thúc đẩy của luồng nguyên khí, lập tức chuyển động một cách nhanh chóng, khí cơ lưu chuyển toàn thân, Tần Thọ cảm giác rõ ràng cơ thể của hắn đã xảy ra biến hóa vi diệu.

Thay đổi này tuy không rõ ràng nhưng đều ở những chỗ then chốt.

Tần Thọ biết, đây là Bình Thiên Sách đang giúp hắn khắc lại những mầm họa mà Trúc Cơ để lại, củng cố vững vàng hơn căn cơ của hắn...

Có điều, việc khiến Tần Thọ bất ngờ là, Tạo Hóa Hội Nguyên Công dĩ nhiên cũng nhúng vào.

Bình Thiên Sách trong bá đạo mang theo ôn nhu, Tạo Hóa Hội Nguyên Công thì giống như một bãi bùn nhão, mặc kệ ngươi là ai, lão tử cứ quét lên mặt ngươi trước rồi tính tiếp. Vậy nên chẳng cần biết Bình Thiên Sách giống như chú thiên nga trắng kiêu ngạo từ chối thứ bùn nhão này thế nào, thì bùn nhão này vẫn sống chết đòi quét lên trên mặt nó một lần.

Cuối cùng ngạo kiều muội tử Bình Thiên Sách bá đạo này cứ như vậy mà bị Tạo Hóa Hội Nguyên Công da mặt dày đuổi kịp, cũng không quyết tuyệt, mặc cho hắn xoa toàn thân, chà đạp một trận, hợp hai thành một.

Sau đó Tần Thọ cảm giác được rõ ràng Tạo Hóa Hội Nguyên Công trở nên càng thêm viên mãn, đồng thời cơ thể của hắn lại thải một chút khí tạp ra ngoài, hoàn toàn sạch sẽ.

Giữa lúc Tần Thọ chuẩn bị mượn những nguyên khí này để chuẩn bị hoàn thiện cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần sau khi dẫn khí nhập thể…

Rau Hẹ ở trước mặt Tần Thọ bỗng nhiên chớp hai mắt, hôn mê bất tỉnh, ngọn lửa phun ra cũng im bặt đi.

Tần Thọ thấy vậy vội ôm lấy Rau Hẹ, thở dài một tiếng bảo:

-Haizz... Tiếc ghê, nếu không thỏ gia ta mượn được những sức mạnh này không chừng có thể tiến lên một bậc. Đáng tiếc rồi...

Đúng lúc này một cái tay nhỏ vỗ lên gáy Tần Thọ, nói:

-Được hết lợi ích rồi còn nói đáng tiếc? Rau Hẹ người ta là nữ hài tử, ngươi lại cứ thế mà hôn nàng?

Chuyện này cũng không phải tại con thỏ này là thẳng nam đến mức nào, mà bởi vì Rau Hẹ dù là nữ hài tử nhưng cơ thể vẫn là một con gà tây. Đối với cái mỏ gà cứng này, Tần Thọ thật sự không thể liên tưởng nàng là một thiếu nữ thanh xuân được... Ngay cả lolita cũng bất lực.

Nghe nói vậy, Hằng Nga đang định nói gì đó bỗng nhiên ngây người ra, vỗ tay một cái, chỉ thấy trên tay toàn là bụi đen...

Sau đó Hằng Nga như phát hiện ra trò gì thú vị, lại xoa xoa lên người con thỏ, sờ một cái, nhéo một cái...

Sau đó...

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Nàng làm gì vậy?

Hằng Nga mím môi mang vẻ mặt kì lạ cười nói:

-Không có gì... Ngọc Nhi, em nên đi tắm đi.

Tần Thọ cũng không từ chối, đi thẳng tới bờ sông, nước từ suối chảy xuống lấp đầy con sông nhỏ, Tần Thọ lặn một phát xuống dưới sau đó lăn lội một vòng thì lại chui ra. Kết quả vừa lên bờ, Tần Thọ cảm thấy không được bình thường, chỉ cảm thấy gió lạnh bên ngoài thổi tới, cả người không chịu nổi mà run cầm cập.

-Hạ nhiệt độ rồi sao? - Tần Thọ bực bội hỏi.

Hằng Nga không nhịn được nữa cười ha ha bảo:

-Ha ha... Không phải hạ nhiệt độ mà do em không mặc y phục, ha ha... Ngọc Nhi ha ha... Em hài quá đi... Ha ha...

Tần Thọ nghe vậy, bỗng có dự cảm không lành, vừa cúi đầu nhìn chỉ thấy bụng mình lộ ra bên ngoài. Trên cái bụng béo mập không còn một cọng lông.

Tần Thọ sững sờ, tự nhủ: “Mẹ nó, chẳng lẽ thỏ gia ta tu luyện thành người?”

Tần Thọ không kìm được mừng như điên một trận.

Rồi bỗng nhiên hắn xoay người, nhảy vào trong sông.

Nụ cười trên gương mặt Tần Thọ nháy mắt cứng lại, sau đó đen mặt, cuối cùng cả gương mặt u ám, kêu một tiếng như lợn bị chọc tiết:

-Thần ơi? Đây là cái trò gì vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận