Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 805: Vô Đương Thánh Mẫu (2)



Chương 805: Vô Đương Thánh Mẫu (2)





Định Quang Hoan Hỉ Phật nhìn thấy, bị dọa đến mất cả linh hồn, mặc những năm này hắn ở Phật Môn nhận được không ít chỗ tốt, nhưng mà Vô Đương Thánh Mẫu chính là một trong những đệ tử thân truyền kiệt xuất nhất của Thông Thiên giáo chủ, một thân thực lực năm đó có thể một người quét ngang tất cả thập nhị Kim Tiên! Dù là ở Tiệt giáo, cũng là người có địa vị cao nhất, bình thường hắn nhìn thấy đều là đi vòng qua…

Huống chi, nhiều năm như vậy Vô Đương Thánh Mẫu cũng không bị ảnh hưởng của Phong Thần đại chiến, dùng tên giả Lê Sơn Lão Mẫu vùi đầu khổ tu vô số năm, thực lực càng thêm đáng sợ! Hắn nào dám cản?

Đáng tiếc Định Quang Hoan Hỉ Phật còn chưa có chạy được bao xa đã cảm thấy toàn thân bị cái gì đó trói buộc lại, sau đó không đợi hắn kêu thành tiếng, oanh một tiếng, mắt hắn đã tối sầm lại đến cái gì cũng không biết!

Mà mọi người thấy, thì chỉ là hư ảnh to lớn của Vô Đương Thánh Mẫu bắt Định Quang Hoan Hỉ Phật lại, tiện tay bóp một cái, một tôn Phật Đà liền hóa thành hư vô!

-Vô Đương Thánh Mẫu, đừng có làm càn!

Văn Thù Bồ Tát hét lớn một tiếng, một đồ vật từ trong tay bay ra.

Vật này di chuyển trên không hóa thành một cái cọc gỗ cực lớn, bên trên có ba cái vòng vàng, phía dưới thì có một đóa Kim Liên bay trong hư không, lập tức vây khốn Vô Đương Thánh Mẫu ở bên trong!

Văn Thù Bồ Tát rút ra kiếm Trí Tuệ, hét lớn một tiếng:

-Chết đi!

Vô Đương Thánh Mẫu cười ha ha nói:

-Đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn là tiểu đạo như thế, thật là buồn cười!

Vừa nói, toàn thân Vô Đương Thánh Mẫu chấn động, chỉ nghe thấy oanh một tiếng, Độn Long Thung vỡ nát!

Văn Thù Bồ Tát nhìn thấy, quả thực là bị dọa đến cả người toát mồ hôi lạnh!

Độn Long Thung chính là Tiên Thiên Linh Bảo, được gọi là dưới thánh nhân thì đều có thể trói lại, kết quả lại không làm khó được một Vô Đương Thánh Mẫu? Thực lực của nàng rốt cuộc là có bao nhiêu đáng sợ chứ?

Căn bản là Vô Đương Thánh Mẫu không có cho Văn Thù Bồ Tát thời gian suy nghĩ, bên trong tay áo đã bay ra một thanh phi đao vòng trong, phi đao phát ra âm thanh ong ong, khiến người nghe tâm phiền ý loạn.

Văn Thù Bồ Tát nhanh chóng niệm kinh văn, trấn trụ thần hồn, kết quả là chỉ vừa phân thần một lúc, một đạo bạch ngân đã xẹt qua chân trời, lúc sau Văn Thù Bồ Tát mở mắt đã chỉ có thể nhìn thấy chân của mình…

-Vô Đương Thánh Mẫu, xem pháp bảo.

Phổ Hiền Bồ Tát vừa mới bị tình cảnh Vô Đương Thánh Mẫu làm vỡ Độn Long Thung làm cho giật nảy mình, hắn sao cũng không ngờ được, Vô Đương Thánh Mẫu này lại mạnh như thế. Kết quả chính là một công phu bình thường như thế mà đã khiến Văn Thù Bồ Tát đầu một nơi thân một nẻo.

Phổ Hiền Bồ Tát không dám nương tay, nhanh chóng xuất thủ cứu giúp, chân đạp ba pháp Kim Liên, tay cầm song kiếm Ngô Cầu bổ về phía đầu đối phương.

Cự Lưu Tôn Phật ở một bên khác cũng thừa cơ thả Khổn Tiên Thằng ra, thừa dịp Vô Đương Thánh Mẫu xoay người, lập tức trói Vô Đương Thánh Mẫu ở trên không trung.

Phổ Hiền Bồ Tát thừa cơ đâm song kiếm xuống, chém về phía cổ của Vô Đương Thánh Mẫu!

Vô Đương Thánh Mẫu nhìn thấy, không kinh không giận, mà chỉ cười lạnh một tiếng.

Phổ Hiền Bồ Tát cả giận nói:

-Hôm nay trảm ngươi ở đây, hoàn thành sát kiếp năm đó!

Coong!

Một tiếng vang giòn, Phổ Hiền Bồ Tát không dám tin nhìn song kiếm trong tay mình, rồi lại nhìn hai vệt trắng trên cổ Vô Đương Thánh Mẫu, càng là không thể tưởng tượng nổi, hoảng sợ nói:

-Sao có thể?!

Vô Đương Thánh Mẫu ngạo nghễ nói:

-Ta tu chính là “Vô Đương Kinh” hay còn gọi là Vũ Đang Kinh, sau khi đại thành có thể chống lại bất cứ Tiên Thiên Linh Bảo nào trong thiên hạ! Mặc dù song kiếm này của ngươi không tệ, nhưng mà ta đã đột phá giới hạn của Vũ Đang Kinh, ngươi há có thể trảm được ta?

Vừa nói, hai tay Vô Đương Thánh Mẫu khẽ chống, Khổn Tiên Thằng kêu bốp bốp bốp ba tiếng giòn vang, đứt thành từng khúc!

Phổ Hiền Bồ Tát nhìn thấy vậy, hét to một tiếng:

-Mau lui!

Cự Lưu Tôn Phật đã sớm đoán được Khổn Tiên Thằng không thể nào làm khó được Vô Đương Thánh Mẫu, đã sớm túm lấy cơ thể của Văn Thù Bồ Tát nhanh chân chạy.

Những người khác cũng là nhanh chóng lui lại.

Trong lúc nhất thời, Phổ Hiền Bồ Tát là người hô hào lui lại là người đi cuối cùng, lập tức đến suy nghĩ chửi mẹ nó cũng có.

Vô Đương Thánh Mẫu nhìn thấy cũng là khinh thường nói:

-Xiển giáo các ngươi ngoài biết chạy ra thì còn biết cái gì?

Vừa nói Vô Đương Thánh Mẫu đã đánh thẳng về phía Phổ Hiền Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát bất đắc dĩ chỉ có thể xoay người chạy.

Nhưng mà tốc độ của Vô Đương Thánh Mẫu quá nhanh, lập tức liền phóng phi đao vòng trong tay ra, trong lòng Phổ Hiền Bồ Tát ai thán một tiếng:

-Mạng ta coi như xong rồi!

Đúng lúc này, một tiếng nói vang lên:

-Vô Lượng Thiên Tôn! Đạo hữu cần gì phải như thế?

Vừa nói, một đạo nhân tiên phong đạo cốt đi ra từ trong hư không, trong tay cầm một cái cờ đen kịt, ném về phía phi đao vòng tròn, phi đao vòng tròn giống như là chuột gặp mèo vèo một cái liền rụt trở về.

Vô Đương Thánh Mẫu tập trung nhìn, nét mặt vốn vô cùng kiêu ngạo rốt cuộc cũng nhiều thêm mấy phần nghiêm trọng:

-Vân Trung Tử? Bàn Cổ Phiên?

Người tới chính là người đứng đầu thập nhị Kim Tiên của Xiển giáo, Vân Trung Tử!

Bàn Cổ Phiên trong tay Vân Trung Tử run lên một cái, cười nói:

-Đạo hữu, nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như cũ.

Vô Đương Thánh Mẫu bĩu môi, phất một ống tay áo nói:

-Hư tình giả ý là buồn nôn nhất! Ngươi và ta là địch, lấy ở đâu ra đạo hữu để nói chuyện? Hôm nay ngươi có Bàn Cổ Phiên, ta không bắt được ngươi, vậy thì coi như xong. Ngày sau nếu như gặp lại, có cơ hội, ta nhất định sẽ trảm cái đầu chó của ngươi!

Vô Đương Thánh Mẫu nói xong liền lên xe ngựa, xoay người rời đi, căn bản là không đợi Vân Trung Tử nói câu thứ hai!

Vân Trung Tử bị làm ngơ, vẻ mặt cũng là bất đắc dĩ, lau lau mũi, thu Bàn Cổ Phiên lại, nhếch miệng cười một tiếng với đám người yêu tộc Thiên Đình ở đối diện, sau đó ngửa đầu nhìn về người mới bay lên, vẫn không có nhúng tay, lại ở bên cạnh xem náo nhiệt của bọn người Kế Mông.



Bạn cần đăng nhập để bình luận