Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 231: Ca ca




Chương 231: Ca ca





Ba người liên tục đi ra khỏi hàng, Lý Tịnh lập tức tức giận tới á khẩu không trả lời được.

Nhất là Trù Thần, trực tiếp giữ lấy mọi lỗi lầm về phía mình, điều này làm Lý Tịnh còn có thể nói gì được nữa?

Nhưng mà Lý Tịnh cũng không nghĩ ra, con thỏ kia gây chuyện, cơ bản đều gây tai họa cho đám người bọn họ. Một kẻ khốn kiếp như thế, sao ba người này còn che chở chứ?

Trước mặt Ngọc Đế lấp lóe kim quang, cũng không thấy rõ vẻ mặt, chỉ nghe hắn thản nhiên nói:

-Thái Bạch tinh quân, việc này ngươi thấy thế nào?

Thái Bạch Kim Tinh ra khỏi hàng nói:

-Ngọc Đế, việc này quả thật không nên trách con thỏ kia. Dù sao, con thỏ này tiếp xúc với thế giới bên ngoài trong khoảng thời gian quá ngắn, những thứ cần học cũng rất nhiều, tất cả mọi chuyện cũng vì con thỏ này không theo kỷ luật. Thần nghĩ là vẫn nên tăng cường quản giáo đi.

Lời này vừa nói ra, suýt chút nữa Lý Tịnh đã phun ra một búng máu, việc này với không xử phạt có gì khác nhau?

Lý Tịnh vội vàng nói:

-Khởi bẩm Ngọc Đế, thần nghĩ là, luận tuổi tác, con nhỏ kia cũng đã không còn nhỏ. Hắn chỉ thiếu sự rèn luyện từ xã hội thôi, không bằng tiễn hắn tới hạ giới để rèn luyện một phen. Bởi vì có cái gọi là sau mưa gió mới có cầu vồng.

Kết quả lời này vừa nói ra…

Trù Thần, Lỗ Ban, Văn Khúc Tinh đều cùng lúc kêu lên:

-Không thể!

-Vì sao không thể? Dù cho có là con cháu của Thiên Đình, khi trưởng thành cũng phải xuống hạ giới lịch luyện, người khác có thể xuống, vì sao hắn không thể?

Lúc Lý Tịnh hỏi chuyện này, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Hắn là người thông minh, lúc thế giới biến đổi mấy lần, hắn chọn đứng về phe vô cùng chính xác.

Hắn vẫn cảm thấy con thỏ kia rất quái lạ, hắn cũng từng âm thầm điều tra qua, kết quả hắn chẳng tra được gì mà chỉ thấy quyển sắc lệnh kia, vậy thì chỉ có thể coi như thôi.

Đây cũng là một chiếc gai trong lòng hắn, cũng là lý do thật sự mà hắn không muốn Lý Trinh Anh tiếp xúc với Tần Thọ, hắn luôn cảm thấy con thỏ này là một mối phiền toái.

Tiếp xúc lâu ngày với con thỏ này, sớm muộn gì cũng xong đời.

Nhưng mà trong lòng hắn lại tò mò,

Nhìn phản ứng của ba người Trù Thần, Văn Khúc Tinh, Lỗ Ban, rất có thể đã biết cái gì, thế là hắn mở miệng giả vờ hỏi.

Ba người nghe xong cùng lắc đầu:

-Không được là không được, con thỏ còn nhỏ, vẫn nên giữ lại ở Thiên Đình đi.

Lý Tịnh nói:

-Thỉnh xin Ngọc Đế định đoạt.

Ngọc Đế nói:

-Thái Bạch Kim Tinh, ngươi thấy thế nào?

Thái Bạch Kim Tinh nghe vậy, thở dài, hắn biết Ngọc Đế đã sớm có dự định, chỉ là không nói thôi.

Đã như vậy, Thái Bạch Kim Tinh tiến lên phía trước nói:

-Thần nghĩ là, con thỏ kia còn chưa thích hợp xuống hạ giới.

-Chuẩn!

Ngọc Đế ra lệnh một tiếng, xem như kết thúc cuộc tranh cãi này. Trong lòng Lý Tịnh ít nhiều gì cũng có chút không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể lui xuống.

Cùng lúc đó, trên Nguyệt Cung.

-Thỏ Thỏ!

Một tiếng kinh hô làm Tần Thọ nhảy lên một cái. Nội y màu hồng phấn viền ren Tần Thọ cầm trong tay suýt nữa rơi xuống đất.

Xoay đầu, chỉ thấy ở cửa chính có hai người, hai người kia hắn đều quen thuộc, một người đã gặp qua, một người đã nghe qua.

Nam cao một mét năm, trên cổ vác mấy cái vòng vàng lắc lư, trên lưng buộc dây lụa màu đỏ, còn chân thì giẫm lên hai chiếc Phong Hỏa Luân. Tần Thọ vừa nhìn qua đã biết, đây chính là Na Tra trong truyền thuyết.

Về phần người còn lại, xinh xắn đáng yêu như loli nhỏ, mặc váy dài màu hồng phấn, mắt to, lông mi thật dài chớp chớp như hai cánh quạt, đó là Lý Trinh Anh.

Lý Trinh Anh nhìn thấy Tần Thọ, cao hứng nói:

-Thỏ Thỏ, ngươi không có việc gì thì quá tốt rồi, ngươi đang làm gì đấy? Đây là cái gì vậy?

Lý Trinh Anh hoạt bát chạy tới, sau đó đôi mắt to nhìn về chiếc áo ngực trong tay của Tần Thọ.

Tần Thọ gần như không chút do dự, vẻ mặt thản nhiên, vô cùng tự nhiên lấy áo ngực chụp lên đầu mình, nói:

-Đồ bịt mắt khi ngủ, buổi tối khi ngủ thì đeo vào, giúp cho dễ ngủ. Sao các ngươi lại tới đây? Vị này là?

Suy nghĩ của Lý Trinh Anh đơn giản, Tần Thọ nói là bịt mắt thì chính là bịt mắt, cũng không nghĩ nhiều, mà kiêu ngạo giới thiệu:

-Đây là tam ca của ta, Na Tra.

Na Tra thẳng sống lưng, mặc dù không cao nhưng lại rất có khí thế của ca ca. Nhưng mà Tần Thọ luôn cảm thấy tên này có chút khác biệt!

Na Tra nghiêm túc khẽ gật đầu, sau đó chắp tay nói:

-Tần Thọ, đa tạ ngươi lần trước ra tay giúp đỡ Trinh Anh.

Tần Thọ phất phất tay nói:

-Nếu là vì chuyện này thì coi như thôi, Trinh Anh là đồng môn của ta, ta không giúp nàng thì giúp ai? Đúng không?

Nói xong Tần Thọ muốn sờ đầu của Lý Trinh Anh, kết quả phát hiện, với không tới cái đầu của Lý Trinh Anh.

Lý Trinh Anh thấy vậy thì hết sức phối hợp ngồi xổm xuống, thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của Tần Thọ.

Na Tra thấy vậy thì nhướng mày lên, hiển nhiên có chút khó chịu.

Nhưng mà Na Tra cũng không hẹp hòi, nói:

-Nếu vậy thì ta sẽ tiết kiệm được tiền tạ lễ.

Tần Thọ nghe xong, thân thể cứng đờ, ngẩng đầu, nhếch miệng nói:

-Câu nói vừa rồi ta thu lại còn kịp không?

Na Tra nghe xong, lập tức ngây ngẩn cả người, hắn đã lớn như thế nhưng chưa gặp qua người thế này.

Đây là vì lễ vật mà vứt bỏ cả thể diện sao?

Hơn nữa, Na Tra vốn không mang lễ vật gì đến cả, hắn nói như thế, chẳng qua là cảm thấy con thỏ kia chắc sẽ không cần, nên nói một câu khách sáo thôi.

Kết quả…

Na Tra nhìn Tần Thọ ở trước mắt, Tần Thọ cười ha hả nhìn hắn, không hề có dáng vẻ ngượng ngùng.

Na Tra hỏi:

-Ngươi biết không? Làm như vậy rất mất mặt.

Đồng thời, Na Tra liếc qua Lý Trinh Anh, dường như có ý muốn nói, ở trước mặt muội muội ta, ngươi không biết xấu hổ sao?

Kết quả lại thấy con thỏ này gật đầu nói:

-Đúng thế, làm như vậy thật sự rất mất mặt, nhưng mà ta chỉ là một con thỏ, mất mặt có liên quan gì đến ta chứ?

Vì thế Na Tra không phản bác được.

Sau đó chỉ thấy con thỏ này duỗi móng vuốt ra, hèn hạ mà nói:

-Tam Thái Tử, ngươi mang cho ta lễ vật gì thế? Ngươi là Tam Đàm Hải Hội Đại Thần, nhà các ngươi là phủ đại nguyên soái của tam quân đúng không, Thiên Bồng kia là nguyên soái thống lĩnh thủy quân mỗi lần tới đều đưa ta những thứ này.

Nói chuyện nhà, Tần Thọ lấy áo choàng, mấy cây gậy pháp bảo đều đem ra hết, bày ở trước mặt, nhất là tám cái vòng vàng hoàng cấp Cửu Tinh kia, càng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Na Tra nhìn qua.

Đôi mắt co rút mấy lần.

Na Tra vội ho một tiếng, nói:

-Thiên Bồng nguyên soái thật sự hào phóng quá.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Tạm được thôi, lần trước hắn đến quên mang lễ vật, cứ thế bẻ một chiếc răng của pháp bảo đưa cho ta, đó gọi là hào phóng đó. Tam Thái Tử, lễ vật ngươi đưa ta đâu? Ta muốn nhìn thử được chứ?

Trên trán Na Tra bắt đầu đổ mồ hôi, đừng nói hắn không chuẩn bị lễ vật, dù cho có chuẩn bị thì giờ khắc này cũng không lấy ra được!

Lý Trinh Anh nhìn Na Tra, lại nhìn Tần Thọ, lén nắm đuôi nhỏ của Tần Thọ, thổi hơi như hoa lan vào lỗ tai lớn của Tần Thọ mà nói:

-Tam ca của ta rất nghèo.

Đầu tiên là là bờ mông của Tần Thọ cảm thấy nhột, cả người sợ run, sau đó lỗ tai hơi ngứa.

Mặc dù Tần Thọ không có suy nghĩ gì về tiểu nha đầu này, nhưng bị khiêu khích như thế, hắn là một đại lão gia cũng cảm thấy không nuốt nổi.

Vì thế Tần Thọ thầm nghĩ: “Được rồi được rồi, biết sợ rồi, nhiều nhất thì cổ nhân cũng chỉ dùng mỹ nhân kế, còn nha đầu này đã quấy rối tình dục luôn rồi.”

Nên Tần Thọ cười nói:

-Ha ha đùa ngươi thôi, quà tặng gì chứ. Tam Thái Tử đừng khách khí, đến Nguyệt Cung cũng giống như ở nhà vậy, thả lỏng đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận