Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 579: Về uống lại đi (2)



Chương 579: Về uống lại đi (2)





-Cám ơn bà bà, ha ha...

Tần Thọ mừng rỡ chạy đi mang theo Tàng Long Đỉnh sải bước chạy, cuối cùng chạy một đoạn đường dài mới nhận ra mình đã chạy sai hướng, nhưng khi quay lại, hắn lại thấy buồn bực, dường như hắn không thể tìm thấy đường trở lại.

-Vừa vào cầu Nại Hà, làm sao làm sao, tăng thêm làm sao.

Một giọng nói vang lên, sau đó một quỷ sai mặc quan phục như cười như không chặn đường Tần Thọ.

Tần Thọ hỏi:

-Ngươi làm gì?

Quỷ sai anh tuấn mặt trắng nhìn Tần Thọ cười cười, hỏi:

-Ngươi uống rồi?

Tần Thọ quay đầu nhìn lại bà lão, sau đó lại nhìn quỷ sai nói:

-Uống cái gì?

-Canh Mạnh Bà. - Quỷ sai đáp.

Tần Thọ nói:

-Uống rồi, mùi vị không tệ, là vị của món canh cay.

Quỷ sai nhăn mày khịt mũi lạnh lùng nói:

-Ngươi không uống, quay lại uống thêm một lần nữa!

Tần Thọ quay đầu lại, quả nhiên khung cảnh phía sau thay đổi bất ngờ, hắn có thể gặp lại Mạnh Bà.

Nhưng Tần Thọ không vội quay lại, hắn rất tò mò không biết đối diện với cầu Nại Hà là nơi gì. Có thật là lục kiếp luân hồi không? Nếu là thật, như vậy hắn trực tiếp đầu thai thành tiên nhân là có thể tiến thẳng vào Thiên Đình sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Thọ trở nên nóng nảy.

Tuy nhiên tên quỷ sai cười trên cầu có chút phiền toái, Tần Thọ không cảm giác được căn cơ tu luyện của tên kia, nhưng hiển nhiên là không thấp.

Cầu Nại Hà, lục đạo luân hồi, đây là nơi bí ẩn và cấm kỵ nhất của Âm Tào Địa Phủ, thậm chí là của cả địa ngục, nếu không có linh bài của Phong Đô đại đế thì ngay cả Thập Điện Diêm Vương cũng không được vào. Vì vậy, Tần Thọ biết rất rõ rằng chiếc lệnh bài nửa mùa trong tay hắn phần lớn là vô dụng.

Đấm vào?

Điều đó càng không thể, nếu ngươi thật sự muốn làm chuyện gì ở đây, Phong Đô đại đế sẽ tát chết ngươi. Chuyện này náo đến đâu cũng là hắn phải chịu thiệt thòi.

Hơn nữa, nụ cười có như không có của tên quỷ sai kia khiến cho Tần Thọ có ảo giác không thể vượt qua, thực lực của tên đó tuyệt đối đáng sợ, nếu không hắn đã không ở lại đây ngồi trên cầu.

Nhưng Tần Thọ đến cổng rồi mà không vào cửa thì hắn cũng không bỏ cuộc.

Vì vậy Tần Thọ nảy ra một ý tưởng, cầm cái đỉnh lớn lên uống thêm một ngụm canh Mạnh Bà, sau đó đi tiếp.

Quả nhiên, sau vài bước, cảnh tượng phía sau đã biến mất.

Giọng nói vô cùng kiêu căng lại vang lên bên tai hắn:

-Vừa vào cầu Nại Hà, làm sao làm sao, tăng thêm làm sao.

Sau đó lại gặp tên quỷ sai mặc quan phục, trên mặt như có như không nụ cười, nhìn thấy Tần Thọ liền hỏi:

-Có uống không?

Tần Thọ hỏi:

-Uống cái gì?

Quỷ sai nói:

-Canh Mạnh Bà.

-Ta không có uống. - Tần Thọ vô ý thức hồi đáp, lời này vừa nói ra, hắn lập tức hối hận, giả vờ mất trí nhớ cũng không phải giả bộ như vậy!

Quả nhiên, con ma giễu cợt:

-Đi uống lại đi!

Sau đó tên quỷ sai phất tay một cái, Tần Thọ lại trở về chỗ Mạnh Bà, nhìn Mạnh Bà, rồi nhìn qua cầu.

Tần Thọ cau mày, trong lòng nói:

-Ta vẫn là không tin. Tuy rằng ta chưa cầm qua cúp tượng vàng Oscar, nhưng xem qua người được giải vàng Oscar cũng tính là không ít! Ta không tin không qua được!

Vì vậy, Tần Thọ lại hớp một ngụm canh Mạnh Bà, lại định giết trở lại để trổ tài diễn xuất.

Tần Thọ lúc này mới chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu hỏi Mạnh Bà:

-Bà Bà, giờ gì rồi?

Mạnh Bà nói:

-Giờ Tý ba khắc. (23:45)

Tần Thọ tát vào mặt mình, quát lớn:

-Không chơi nữa!

Sau đó Tần Thọ quay người bỏ chạy, trong mắt đầy vẻ bối rối...

Nhìn thấy thỏ chạy đi, Mạnh Bà mỉm cười, cũng không có ý muốn giữ Tần Thọ ở lại.

Tần Thọ chạy một hơi đến Hoàng Tuyền Lộ và Vọng Hương Đài, sau đó xông lên phía trước, thấy có người vừa dùng xong Vọng Hương Đài, hắn lập tức lao lên.

Quỷ sai trông coi Vọng Hương Đài đều biết Tần Thọ, cũng biết đây là một gã mà Hắc Bạch Vô Thường cũng không dám chọc vào, ngày hôm qua cũng không có ai tới quấy rầy con thỏ, hiển nhiên lai lịch rất lớn.

Ngoài ra, hôm qua nhìn thấy nhân vật giai lệ đã khiến đám quỷ sai này cũng thực là được mở rộng tầm mắt, sau khi xem, cơ hồ đêm không thể say giấc. Bọn họ không nói gì, chỉ âm thầm muốn nhìn lại nữ nhân xinh đẹp kia, không phải là dung tục, mà là sắc đẹp của Hằng Nga, dung mạo tuấn mỹ vượt qua mọi mỹ nhân trên đời. Con người có tấm lòng về cái đẹp, sau khi nhìn thấy sẽ tự nhiên nhớ nhung. Vì vậy, trong lòng mỗi người đều có một suy nghĩ, đó là có nên bắt con thỏ kia ném lên Vọng Hương Đài hay không...

Tất nhiên, ý tưởng này chỉ là để nghĩ về nó, không ai thực sự sẽ làm như vậy.

Chỉ là tất cả mọi người không ngờ rằng, bọn họ không làm, con thỏ lại thật sự đã tới.

Nhóm quỷ sai biết con thỏ, nhưng là các quỷ hồn lại không biết, nhìn thấy có người chen ngang, lập tức từng tên hô lên.

Kết quả là đám quỷ sai quơ quơ cái giáo của bọn họ, mọi người mới im lặng sợ hãi không dám nói.

Tần Thọ mặc kệ những quỷ hồn kia nghĩ như thế nào, trong đầu hắn cũng chỉ có một ý nghĩ, qua đúng mười hai giờ đêm kia, là đến ngày hôm sau! Khi đến ngày hôm sau, hắn ta có thể nhìn thấy Hằng Nga thông qua Vọng Hương Đài rồi.

Vấn đề là, theo sự hiểu biết của hắn về Hằng Nga, vào lúc này chắc chắn Hằng Nga ở trên giường.

Nghĩ đến chỗ lửa nóng, trái tim nhỏ bé của Tần Thọ lại bịch bịch nhảy loạn lên, lòng nóng như lửa đốt.

Nhưng đợi mấy phút đồng hồ, mây mù vẫn chưa dâng lên, Tần Thọ sốt ruột hỏi:

-Tại sao bọn họ còn chưa bắt đầu?

Quỷ sai khổ sở đáp:

-Thỏ gia, hiện tại mới là giờ Tý ba khắc, còn chưa tới chính giờ Tý. Khi nào chưa tới chính giờ Tý, là khi đó chưa qua ngày hôm sau thì ngài chưa thể dùng Tam Sinh Thạch.

Tần Thọ sửng sốt, nhìn nhìn một đám quỷ hồn phía dưới trông mong nhìn xem hắn, chờ lấy xếp hàng đi lên thì mặt mo đỏ ửng, phất phất tay nói:

-Các ngươi nhìn cái gì? Nhường cho các ngươi trước còn không được sao?

Nói xong, Tần Thọ liền nhảy khỏi Vọng Hương Đài.

-Này, con thỏ này đang rất căng thẳng. Vẫn còn một khắc nữa, nó lo lắng như vậy sao? - Quỷ sai Giáp thấp giọng thì thào.

-Con mắt nào của ngươi nhìn thấy hắn ta căng thẳng? - Một tên quỷ sai khác hậm hừ nói.

Quỷ sai Giáp đẩy đầu tên quỷ sai một mắt kia ra, để con mắt còn nguyên vẹn của hắn nhìn thấy con thỏ, rồi nói:

-Ngươi tự mình nhìn đi, chỉ cần con mắt còn lại của ngươi không bị mù, chắc chắn nhìn sẽ hiểu.

Độc Nhãn Long nhìn sang, thấy một con thỏ chạy quanh Vọng Hương Đài như điên, cuối cùng cũng dừng lại, đứng dậy giống như lên cơn co giật, vừa nhảy lại nhảy tại chỗ... Cả người có vẻ phấn khích tột độ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận