Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 654: Xuân phong đắc ý



Chương 654: Xuân phong đắc ý





Sau đó Tần Thọ lấy ra một mâm đồ ăn, vừa cầm vừa mắng:

-Những Tu La kia đều là ngốc, đều dùng công pháp để đổi lấy rượu uống, không có ai nguyện ý đổi ăn. Người sống cả một đời, nếu như đến cái miệng cũng không thỏa mãn được, ngươi nói xem sống lâu như thế làm gì?

Hàn Nguyệt lắc đầu nói:

-Còn sống mới có cơ hội ăn, không có thực lực, chẳng mấy chốc sẽ chết. Bọn họ rất hiểu đạo lý này, cho nên… Ấy? Không đúng, rượu cũng không có tác dụng gì mà?

Hai mắt Tần Thọ liếc một cái, đứng chống nạnh nói:

-Ngươi đây là xem thường rượu của thỏ gia ta? Ta cho ngươi biết…

Tần Thọ đem sự việc xảy ra hai ngày nay tuần tự nói cho Hàn Nguyệt biết, bao gồm cả việc Địa Tàng Vương Bồ Tát tịnh hóa Huyết Hải, Minh Hà giáo chủ một kiếm phá không, và chuyện của tráng hán.

Nghe Tần Thọ nói xong, Hàn Nguyệt cau mày nói:

-La Già Ma Hầu, Bát Bộ Thiên Long? Nếu như ta nhớ không lầm thì A Tu La vương kia là một trong Bát Bộ Thiên Long, chỉ có điều hai bên đều có đi có lại, xem Phật Sơn ở Minh Hà như một cây cầu ở giữa. Ở trên núi hắn là Bát Bộ Thiên Long, ở bên trong Minh Hà, hắn là một A Tu La vương, giết chóc quen tay, không có chút phật tính nào. Có điều, ta nghe nói quan hệ cá nhân của Bát Bộ Thiên Long rất tốt, nếu như tráng hán kia là La Già Ma Hầu, vậy thì tám chín phần chính là vì chuyện A Tu La vương bỏ mình mà tới.

Con thỏ, về sau tốt nhất ngươi vẫn nên cách xa hắn một chút.

Ánh mắt Tần Thọ hoảng hốt, có điều sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra nói:

-Tên kia là chết do không hiểu thấu, liên quan gì đến chuyện của ta.

Mặc dù Tần Thọ không nhớ rõ tất cả mọi chuyện phát sinh ở Huyết Đô ngày hôm đó, nhưng mà hắn biết rõ một điểm, đó chính là, con thỏ màu máu, cũng chính là tỷ tỷ hắn mới nhận, Phương Nhã, đã từng nói một ít lời.

Đại khái ý tứ chính là, giúp hắn đánh ngã đối phương.

Sau đó Tần Thọ liền mất đi ký ức, chờ sau khi tỉnh lại, hỏi một chút, đừng nói là A Tu La vương, đến Huyết Đô cũng bị mất!

Lại thêm sự kiêng kỵ của Minh Hà lão tổ đối với hắn, thà rằng đưa tiền, cũng muốn hắn xéo đi. Coi như Tần Thọ là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được mờ ám ở trong này! Hơn nữa, A Tu La vương kia tám phần là trực tiếp hoặc gián tiếp chết ở trong tay hắn…

Lúc trước Tần Thọ vẫn luôn cảm thán danh tác của tỷ tỷ mình, cái thứ hai là nghi hoặc rốt cuộc là tỷ tỷ của hắn đã dùng phương pháp gì để làm được.

Tần Thọ có một cái suy đoán, đó chính là Phương Nhã dùng máu của oán linh rơi vào trên người hắn, sau đó hôn mê, rất có thể Phương Nhã lúc đó mượn nhờ thân thể hắn, hoàn thành việc hắn muốn làm…

Tần Thọ cảm thấy suy đoán này của mình hợp tình hợp lý, nếu không Phương Nhã không cần thiết làm giọt máu của oán linh đó vẩy lên linh hồn của hắn. Hắn hấp thu máu của oán linh, sẽ chỉ hôn mê, ngoại trừ mượn dùng thân thể, Tần Thọ thật không nghĩ ra còn có khả năng nào khác.

Nhìn thấy Tần Thọ nói với vẻ đương nhiên, Hàn Nguyệt cũng thả lỏng hơn nhiều, có điều vẫn nhắc nhở:

-Bất kể thế nào, về sau cách xa hắn một chút là được rồi.

Tần Thọ gật đầu như gà mổ thóc, sau đó cười ha hả nói sang chuyện khác:

-Cái Phật quang kia có hiệu quả đối với người bình thường không?

Hàn Nguyệt lắc đầu nói:

-Không biết, chỉ là nghe nói, Phật quang vừa chiếu có thể nhìn thấy ký ức luân hồi tam sinh tam thế, như một lần nữa được nhìn thấy tam sinh tam thế của mình, sau đó sẽ khiến ngươi tự hướng về phật. Có điều ta không tin.

Tần Thọ hỏi:

-Vì sao?

Hàn Nguyệt nói với vẻ đương nhiên:

-Tu La trời sinh đã là Tu La, chết luân hồi rồi vẫn là Tu La, nhìn sang tam sinh tam thế, có chỗ nào không phải là Tu La? Đã vẫn luôn là Tu La, sống tam sinh tam thế, so với một kiếp này khác nhau ở chỗ nào? Dù sao ta là không tin nhìn tam thế nhân sinh có thể đại ngộ quy y phật môn. Theo như ta nghĩ thì ở trong đó khẳng định có ẩn tình ở bên trong! Dù sao ngươi thấy Phật quang, trốn xa một chút không sai. Những cái tên tặc ngốc kia, ta vừa nhìn liền biết bọn họ không phải là người đứng đắn!

Tần Thọ nghe xong, lập tức vui vẻ, một người giết người như ngóe như Tu La vậy mà nói một hòa thượng cứu khổ cứu nạn không phải người đứng đắn, theo như Tần Thọ thấy trên thế giới này nếu như toàn bộ đều là Tu La còn không bằng toàn bộ đều là hòa thượng đó.

Mặc dù hắn cũng không quá ưa thích hòa thượng...

-Không nói cái này nữa, lát nữa ngươi làm gì? Vẫn tiếp tục tu luyện hay làm gì? - Tần Thọ hỏi.

Hàn Nguyệt lắc đầu nói:

-Chưa biết! Lệnh bài của Minh Hà giáo chủ là một Thất Sát Lệnh, nội hàm bên trong có sát khí và sát phạt chi đạo. Hai ngày nay ta đều nhìn, còn lại, chỉ có dựa vào giết chóc mới có thể có bước tiến mới.

Nói xong, Hàn Nguyệt lấy ra loan đao của mình, mang theo vài phần hưng phấn và cuồng dã nói:

-Kế tiếp là thời gian đi săn giết!

Tần Thọ nói:

-Được rồi, vậy ngươi đi săn giết đi. Gặp người không đánh lại được, thì nhanh chóng chạy đi, đừng chết.

Hàn Nguyệt trừng Tần Thọ một cái nói:

-Miệng chó... ừm, bên trong miệng thỏ nhả không ra ngà voi! Còn ngươi làm gì?

Tần Thọ suy nghĩ một chút nói:

-Rượu bán cũng khá được rồi, cũng không có ý định làm nữa, ra ngoài tùy tiện đi dạo một chút.

Hàn Nguyệt biết bây giờ trên người Tần Thọ có kim bài miễn tử, so với người khác còn an toàn hơn.

Thế là Hàn Nguyệt cũng mặc kệ hắn rồi rời đi.

Tần Thọ cũng không ngồi ngây ở trong phòng, đẩy cửa tùy tiện chọn một phương hướng, chắp tay sau lưng, như một đại lão gia đi thỏng thả ở trên đường, khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt tiện nhân treo đầy nụ cười, vừa đi vừa hát:

-Hôm nay là ngày lành tháng tốt, không ai dám đụng con thỏ ta, hôm nay là ngày lành tháng tốt, đi ra khỏi nhà?! Ai dám? Đụng đến ta?...

Nghe được âm thanh bài hát này, những Tu La xung quanh còn tốt, dù sao cũng đã từng uống rượu của Tần Thọ, mặc dù có người không phá cảnh, nhưng mà cũng hoàn toàn chính xác có người phá cảnh. Cho nên, nhóm Tu La đơn thuần cũng không cho rằng Tần Thọ lừa gạt bọn họ, chỉ trách mình không có thực lực. Đồng thời cũng bắt đầu có cảm giác không tệ lắm đối với Tần Thọ, chí ít thì sẽ không ra tay đánh hắn, nhưng mà mắng một hai câu là ắt không thể thiếu.

-Đệch, cái con thỏ chết tiệt này, thật con mẹ nó muốn ăn đòn!

-Má nó, nhiều năm như vậy rồi lão tử cũng không dám rêu rao trên đường như thế, hắn thì tốt rồi, còn con mẹ nó ca hát!


Bạn cần đăng nhập để bình luận