Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 642: Thẩn tửu?



Chương 642: Thẩn tửu?





Tần Thọ cảm giác, chỉ cần bọn gia hỏa này không động thủ với hắn, thực ra ở chung với bọn người này còn tốt hơn là ở chung với đám người tâm địa giảo hoạt nhiều.

Tần Thọ cầm bầu rượu, ném cho mỗi người một ly rượu, đang chuẩn bị đưa bầu rượu cho đối phương để cho bọn họ tự rót… Lại lo lắng bọn gia hỏa này cầm bầu rượu lại đánh nhau để lấy quyền rót rượu, thế là dứt khoát vẫy tay nói:

-Đến đây, ta rót cho các ngươi. Uống rượu rồi cút đi, đừng nằm sấp ở cửa sổ này, nhìn các ngươi hãi đến hoảng.

Đám Tu La sững sờ.

Một Tu La đi lên hỏi:

-Con… con thỏ, ngươi thật sự cho chúng ta uống rượu à?

Tần Thọ hỏi ngược lại:

-Nếu không thì cho các ngươi chén rượu làm gì hả? Rảnh đến điên à?

Một tên Tu La khác nói:

-Con thỏ, cái này… rượu này trân quý như thế, cứ cho chúng ta uống như vậy sao?

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Rượu là rượu ngon, nhưng mà không thể nào đáng tiền hơn so với mạng của các ngươi được, đúng không? Ta nói cho các ngươi biết, uống rượu của ta, các ngươi không được phép đánh nhau! Hiểu không?

Đám Tu La ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng có người không hiểu hỏi:

-Vì sao?

Tần Thọ không còn gì để nói, cái này còn là vì cái gì nữa? Vì mạng sống đó! Đám hàng này thật đúng là không coi mạng của mình ra cái gì cả!

Tần Thọ nói:

-Không vì cái gì cả, ở bên ngoài, cái này gọi là uống rượu vì liên minh, uống rượu vì huynh đệ. Giữa huynh đệ với nhau, phải giúp đỡ nhau, không thể giết chóc lẫn nhau. Các ngươi hoặc là uống rượu thì về sau không được phép đánh nhau nữa. Hoặc là bỏ chén xuống, mình đang làm gì thì tiếp tục tìm nơi đó làm đi!

Đám Tu La ngơ ngác một hồi, lúc sau mới có người hỏi:

-Uống rượu còn có nhiều chú ý như vậy à?

-Đây… không giết người, chúng ta làm sao trèo lên được Thất Sát Lâu?

-Chúng ta mười ba người, bên ngoài còn có rất nhiều người như vậy. Đầu người có rất nhiều, rượu thì chỉ có một chén này, ta mặc kệ, ta uống!

Một tên Tu La ngửa đầu, uống.

Sau khi uống xong, hai mắt Tu La kia bắt đầu sáng lên, hưng phấn nói:

-Ngon… Rượu ngon! Ha ha… rượu này uống ngon! Thật sự sảng khoái! Ha ha…

Sau đó Tu La kia bỗng nhiên ngây người một lúc, ngay sau đó khí thế toàn thân bắt đầu tăng vọt, sau đó khí thế đột nhiên áp súc trở về trong cơ thể hắn, hắn hoảng sợ nói:

-Ta… đột phá!

-Đột phá?

-Uống rượu còn có thể đột phá cảnh giới?

-Ta uống!

-Ta cũng uống…

Sau đó một đám Tu La nhao nhao uống một ngụm hết sạch, ngay sau đó từng người ngao ngao gào thét hai tiếng, cuối cùng vậy mà thật sự đều đột phá cảnh giới!

Mặc dù đều là đột phá cảnh giới nhỏ, nhưng mà Tu La cao nhất ở nơi này đã là thiên tiên, thiên tiên đột phá một cấp độ có bao nhiêu khó khăn chứ? Mà lại là một bước một tầng, đột phá một tiểu cảnh giới, thực lực đúng là nhảy vọt!

Chuyện này đối với những người hằng ngày đầu đao liếm máu người như bọn họ mà nói, đơn giản chính là đỡ phải tốn mấy cái mạng!

Đồng thời, nắm chắc nhiều hơn mấy phần đi lên Thất Sát Lâu!

Đám người lấy lại tinh thần, nhao nhao quỳ xuống đất bái Tần Thọ:

-Đa tạ thỏ gia thưởng thần tửu, giúp ta đột phá các loại gông cùm xiềng xích!

Tần Thọ mơ hồ, hoàn toàn mơ hồ!

Hắn biết rõ hắn rót ra là rượu, chính là rượu ở trong Đông Hải Long Cung. Mặc dù rượu là rượu ngon, nhưng mà tuyệt đối không có khả năng trợ giúp người khác đột phá cảnh giới!

Nếu không, một đám binh tôm tướng cua của Đông Hải Long Cung cũng không bị Tần Thọ mang theo lò Bát Quái quậy đến long trời lở đất. Càng không đến mức, đường đường một Long Vương cũng chỉ là Địa Tiên tầng thứ…

Cho nên, vấn đề không ở bên trên rượu, vậy thì vấn đề này là ở đâu?

Đúng lúc này, Tần Thọ nhìn thấy trong ánh mắt của những Tu La này ít đi mấy phần giết chóc, nhiều hơn mấy phần minh ngộ, trong lòng lập tức bừng tỉnh ngộ, đây chính là không khác gì đạo lý phóng hạ đồ đao lập địa thành phật.

Nhìn một đám Tu La quỳ lạy trước mắt này, Tần Thọ phất phất tay nói:

-Đi đi, đừng bái nữa, đi nhanh lên.

Đám Tu La nghe xong, nhanh chóng đứng dậy, cáo từ rời đi.

Đưa tiễn nhóm Tu La này xong, rốt cuộc Tần Thọ cũng an tâm, ngồi xếp bằng ở trên giường, móc ra quyển công pháp Luyện Khí Hóa Thần lấy được từ chỗ Mạnh Bà, “Huyền Vũ Quyết” của Huyền Vũ Đại Đế ra, yên lặng nhìn lại.

Giống như lúc trước, xem cái này, Tần Thọ chỉ cảm thấy thế giới trước mắt bắt đầu phát sinh biến hóa, sau đó linh hồn bắt đầu bị kéo cao, càng kéo càng cao, sau đó… hắn cười.

Nhìn trật tự dây xích đại đạo có thể đụng tay trước mắt này, Tần Thọ cười hê hê nói:

-Huynh đệ ta lại tới rồi, có lẽ ngươi không biết ta, nhưng mà trên thân huynh đệ ngươi hẳn là còn có ba dấu răng của ta đó, hề hề.

Nói xong, Tần Thọ nhảy lên trật tự dây xích đại đạo, há mồm liền gặm!

Răng rắc!

Một cái phù văn bị Tần Thọ cắn rơi ra, sau đó một khắc, trong đầu Tần Thọ lại nhiều thêm rất nhiều biến hóa rất huyền diệu, cả người cũng cảm giác có sinh khí hơn rất nhiều.

-Quả nhiên, ngộ đạo không bằng ăn đạo, tiếp tục ăn!

Tần Thọ lại răng rắc răng rắc cắn xuống mấy miếng, lại có mấy cái phù văn bị hắn gặm rơi ra ngoài.

Lúc này trật tự dây xích đại đạo bắt đầu không bình tĩnh được nữa, nhẹ nhàng run lên, giống như là con trâu quẫy đuôi đuổi ruồi.

Tần Thọ đã sớm chuẩn bị bắt lấy đại đạo này thật chặt không cho nó hất hắn đi, đồng thời cúi đầu gặm một đường thật nhanh, những nơi đi qua giống như là trâu cày, tạo thành một cái rãnh thật dài bên trên trật tự dây xích đại đạo! Trật tự dây xích đạo đạo cũng không run lên nữa, mà bắt đầu lắc lên, ý đồ lắc cho con thỏ rơi xuống dưới.

Lần này con thỏ là có chuẩn bị mà đến, căn bản là không nhúc nhích gì.

Cùng lúc đó, ở nơi nào đó ở Địa Tiên Giới, một hài tử đang tu luyện ngửa đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói:

-Sư phụ, ta lại nhìn thấy con thỏ làm thế với phù văn rồi!

Ở nơi nào đó trong động phủ của Địa Tiên Giới, một lão đầu dụi dụi con mắt nói:

-Ông trời ơi, thật sự có con thỏ có thể cắn phù văn à? Đồ nhi đúng là không có gạt ta! Ai u, tiểu tử thối này, ta phải nhanh chóng đi tìm hắn.

Không chỉ nơi này, có rất nhiều tu sĩ đang lĩnh ngộ Luyện Thần Phản Hư thiên đạo, đều nhìn thấy màn này, từng người từng người đều kinh ngạc đến sắp rớt cằm!

Nhất là…

-Con… con thỏ!? - Một giọng nói vang lên.

Tần Thọ sững sờ, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cách trật tự dây xích đại đạo không xa, có một người đang ngồi, đó là một tiểu nam hài toàn thân áo trắng, quần áo của nam hài rất tao nhã, hoa văn phía trên cũng cực kỳ huyền diệu, vừa nhìn liền biết là không phải một hài tử bình thường.


Bạn cần đăng nhập để bình luận