Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 726: Con thỏ mơ hồ



Chương 726: Con thỏ mơ hồ





Nhện Núi nói:

-Đuổi cũng đã đuổi rồi, nào có đạo lý nửa chừng bỏ dở. Hoàng thành thì sao? Chúng ta là giúp quốc sư bắt thỏ, cũng không phải là làm cái khác.

Kim Thiền gật gật đầu, dẫn đường tiếp tục chạy…

Ba tên chạy rất vui vẻ…

Lúc này con thỏ lại mang vẻ mặt mơ hồ!

Tần Thọ quay đầu nhìn sau lưng, rồi lại nhìn nhìn cửa lớn cổ kính trước mắt, gãi gãi đầu, thầm nói:

-Cái này con mẹ nó là cái gì vậy? Ta đào cũng không có bao xa, sao ngay cả điện Phi Đản cũng ko nhìn thấy vậy? Lại đào xuyên qua rồi?

Tần Thọ mang một bụng nghi hoặc thật, trong trí nhớ là hắn trộm đồ xong thì nghe được có người đẩy cửa, sau đó hắn lập tức thu nhỏ, tùy tiện tìm tường bị lấp kín, sau đó đào một đường. Thế nhưng mà rõ ràng là không đào không có vài mét, kết quả lập tức đã đến mặt đất!

Càng quỷ dị hơn chính là, nơi hắn xuất hiện vậy mà lại không phải là bên trong điện Phi Đản, cũng không phải điện Phi Đản, thậm chí đến ngay cả thành Phi Đản cũng không phải!

Đây mà một chỗ có non có nước…

Phía sau Tần Thọ là một mảnh núi cao, núi cao vút trong mây, như là lấp kín tường, chặn ánh mắt của Tần Thọ. Trên núi có rất nhiều cây to che trời, bên trong còn có âm thanh quái thú gào thét. Tần Thọ chỉ nghe ngóng một chút là biết, những quái thú kia tuyệt đối không phải là dạng hiền lành, ít chọc vào thì tốt hơn.

Mà trước mắt Tần Thọ, thì lại là một tòa trang viên cực lớn!

Tường vây của trang viên này kéo dài xuống tận dưới, cũng không biết là kéo dài bao xa…

Chỉ là một cửa lớn màu đen kịt vừa vặn lóe lên trước mặt Tần Thọ, trên cửa lớn treo một tầm bảng hiệu, bên trên bảng hiệu viết: “Phương phủ”.

Tần Thọ ngửa đầu nhìn bảng hiệu, chẹp chẹp miệng nói:

-Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Quỷ dị như vậy, chắc chắn không phải chuyện tốt, nên tránh trước thì hơn.

Nói xong, Tần Thọ quay người đi ra khỏi hang động hắn vừa đào, kết quả vừa quay đầu lại, trên mặt đất thậm chí đến ngay cả cái động của con kiến cũng không có!

Vấn đề này lại càng lộ rõ quỷ dị hơn!

Tần Thọ lập tức chỉ cảm thấy gió thổi tới từ bốn phía lạnh cả người, lông tóc toàn thân đều dựng cả lên, da gà nổi lên gai ốc rơi cộp cộp xuống đất.

Ngay lúc Tần Thọ đang đoán xem có phải là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi hay không để nhanh chóng chạy thì cánh cửa lớn màu đen kia phát ra tiếng mở cửa âm trầm kẽo kẹt kẽo kẹt!

Tần Thọ bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, có điều hắn vẫn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cửa lớn màu đen chậm rãi mở ra, một khuôn mặt già nua thò ra. Gương mặt kia bị bóng đen che phủ, cũng không thấy rõ bộ dáng lắm, chỉ là cái da mặt già nua kia, phối hợp với hoàn cảnh và không khí kinh khủng nơi đây, trông đặc biệt dọa người.

Tần Thọ sờ ngực theo bản năng, chuẩn bị móc gạch vàng ra để đánh một trận.

Còn về phần tại sao lại muốn lấy gạch vàng, nguyên nhân rất đơn giản, bầu không khí nơi này quá dọa người, hắn cần một thứ gì có thể phá vỡ bầu không khí quỷ dị này. Đối với vật khác mà nói, không sợ trời không sợ đất, muốn đánh nhau, không thể nghi ngờ, gạch vàng là thích hợp nhất với Tần Thọ lúc này.

Đúng lúc này, gương mặt già nua kia chậm rãi ngẩng lên, Tần Thọ nhìn nhìn, lập tức hoảng sợ nói:

-Mạnh Bà?!

-Con thỏ, ngươi tới rồi?

Mạnh Bà mỉm cười với Tần Thọ.

Tần Thọ đột nhiên cảm giác được, lão thái thái trước mặt này là một trong những nữ nhân xinh đẹp nhất mà đời này hắn thấy qua! Hắn hận không thể tiến lên, ôm một cái…

Có điều lý trí nói cho hắn biết, vẫn là thành thật một chút thì tốt hơn, Mạnh Bà xuất hiện ở đây, vốn đã là rất quỷ dị rồi.

Tần Thọ dụi dụi con mắt, không có tiến tới, mà duy trì khoảng cách mà hắn tự cho là an toàn hỏi:

-Bà bà, sao người lại ở đây? Không phải là người ở âm tào địa phủ sao?

Trong trí nhớ của Tần Thọ, hắn đây là đang ở Huyền Hoàng đại lục mới đúng, tuyệt đối có khoảng cách với Địa Phủ, Mạnh Bà không nên xuất hiện ở đây.

Ai ngờ Mạnh Bà cười ha ha, gương mặt già nua kia nhăn thành một đoàn, nói:

-Chỗ này không phải chính là âm tào địa phủ sao?

Tần Thọ ngạc nhiên!

Tần Thọ sửng sốt trọn vẹn vài giây đồng hồ, mới hồi phục lại tinh thần:

-Cái gì? Đây là âm tào địa phủ?

Mạnh Bà gật đầu.

Tần Thọ nhanh chóng lắc đầu:

-Không thể nào! Rõ ràng là ta đang ở Huyền Hoàng đại lục, sao có thể đến âm tào địa phủ được? Chẳng lẽ là ta chết rồi? Cũng không đúng… cũng không có gặp ai tập kích? Chẳng lẽ ta là bị độc chết? Cái này cũng không đúng, ta nhìn thấy trước hẳn phải là Hắc Bạch Vô Thường, hoặc là Đầu Trâu Mặt Ngựa! Mạnh Bà, người cũng đừng lừa phỉnh ta, ta hiểu rõ quy trình làm quỷ của Địa Phủ! Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai?

Mạnh Bà thấy Tần Thọ không tin, dứt khoát đẩy cửa lớn ra, nói:

-Ngươi vốn là đang ở Huyền Hoàng đại lục, có điều tiểu thư muốn gặp ngươi, cho nên là ngươi ở Địa Phủ.

Vẻ mặt Tần Thọ mơ hồ:

-Tiểu thư muốn gặp ta?

Nói xong, Tần Thọ sờ lên Hắc Ma Thần Hạp của mình theo bản năng mới đột nhiên nhớ tới, tiểu thư này hẳn không phải là tiểu thư hắn quen thuộc kia, không cần bỏ tiền…

Mạnh Bà cổ quái nhìn thoáng qua con thỏ, sau đó cũng không nói gì, đi thẳng vào bên trong, dẫn đường.

Tần Thọ nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn quyết định cùng đi lên xem một chút.

Vừa đi vào trong, cửa lớn sau lưng chậm rãi đóng lại, cái âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt khiếp người kia khiến toàn thân Tần Thọ cực kỳ không thoải mái.

Đi vào trong viện, vòng qua một tấm bình phong cực lớn, trước mắt rộng mở sáng choang!

Chỉ nhìn thấy sau tấm bình phong lại là một hồ nước! Cụ thể hồ nước lớn bao nhiêu, Tần Thọ không biết, dù sao nhìn sang một chút, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng núi ở phía chân trời…

Ở giữa hồ nước có một hòn đảo nhỏ. Có một cây cầu nhỏ nối với đảo, cầu nhỏ cũng không phải là thẳng tắp, mà là uốn lượn quanh co mang theo vẻ đẹp tự nhiên, hài hòa.

Chờ đến khi Tần Thọ đến gần, lúc này mới phát hiện, cái này vậy mà không đơn giản chỉ là một hồ nước! Dưới mặt nước là một tầng vật chất trắng noãn tinh anh, Tần Thọ đưa tay sờ sờ, khiếp sợ nói:

-Anh Thạch Đại Địa?

Mạnh Bà nói:

-Không ngờ được ngươi lại biết thứ này, lúc ta vừa mới tới, cũng không nhận ra.

Tần Thọ nhếch miệng cười một tiếng, không có giải thích. Thứ này hắn nhìn được trong hoàng thư, Anh Thạch Đại Địa là một loại tài nguyên khoáng sản rất kỳ lạ, tài nguyên khoáng sản bình thường đều là gia tăng thuộc tính của pháp bảo ở một phương diện khác. Anh Thạch Đại Địa lại không giống như thế, nó có thể đồng thời tăng thuộc tính toàn diện của pháp bảo! Dường như không có cái gì là nó không thể dung hợp…


Bạn cần đăng nhập để bình luận