Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 612: Băng bó



Chương 612: Băng bó





Tần Thọ phát hiện mặc dù Hàn Nguyệt rất hung dữ, nhưng mà thực ra vẫn rất đáng yêu. Chí ít, nàng vẫn rất dễ dàng thỏa mãn… Mà khi cười lên, lại rất xinh đẹp.

Ăn uống no đủ, hai người ngồi ở trên đỉnh núi nhìn Minh Hà chảy cuồn cuộn, Tần Thọ tò mò hỏi:

-Hàn Nguyệt, Tu La các ngươi đều không có vị giác và khứu giác à?

Hàn Nguyệt lắc đầu nói:

-Dĩ nhiên không phải, vị giác và khứu giác đều có thể tăng lên nhờ năng lực chiến đấu của bản thân, lúc con mắt không nhìn thấy, lỗ tai không nghe được, khứu giác liền có tác dụng. Vị giác bén nhạy là bước đầu tiên để phát hiện thức ăn có độc hay không. Đối với tất cả Tu La đều có thể khiến năng lực chiến đấu tăng lên rất nhiều. Chỉ có điều, ta cũng không biết ta có chuyện gì xảy ra… Từ nhỏ đến lớn đã không có năng lực này. Có điều cũng không quan trọng, dù sao bên trong Minh Hà cũng không có món ăn gì ngon.

Tần Thọ nhìn nữ tử trước mắt, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, thở dài nói:

-Không nghĩ tới chuyện chữa trị một chút sao?

Hàn Nguyệt cười nhạt một tiếng nói:

-Xem qua rồi, không ai trị được.

Nói xong cả mặt Hàn Nguyệt thư giãn thích ý dựa vào trên cục đá nói:

-Không trị được, dù sao cũng không biết còn có thể sống bao lâu, sống trong Minh Hà ta sớm đã chuẩn bị kỹ càng để đón nhận cái chết. Đáng tiếc…

Hàn Nguyệt nói đến đây liền không nói nữa, hơi híp híp mắt, dường như đang hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này.

Tần Thọ đợi một lát, thấy Hàn Nguyệt không nói, không nhịn được hỏi:

-Đáng tiếc cái gì?

Nụ cười trên mặt Hàn Nguyệt cứng lại, cuối cùng dang hai tay ôm con thỏ thành một cục, lạnh lùng nói:

-Các ngươi chết là giải thoát, chúng ta chết thì càng thống khổ hơn.

Tần Thọ nghe đến đây, lờ mờ đoán được cái gì, tò mò hỏi:

-Đây là ý gì?

Hàn Nguyệt nhìn chằm chằm Minh Hà, mang theo phẫn nộ và bất đắc dĩ nói:

-Thiên Đạo luân hồi, nhưng chúng ta không nhập luân hồi. Một ngày là Tu La, đời đời kiếp kiếp là Tu La…

Nói xong, Hàn Nguyệt đứng dậy đi về phía Minh Hà, vừa đi vừa nói:

-Ta đã nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ lại giúp ngươi đi tìm hiểu tin tức. Nếu như có tin tức, sẽ thông báo với ngươi… Còn có, nơi này rất an toàn, ngươi đừng có chạy loạn.

Tần Thọ nhìn bóng lưng của Hàn Nguyệt, nhưng trong lòng thì sớm đã không còn chờ mong, nhiều hơn là không đành lòng. Đồng thời, hắn còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, có điều hiển nhiên Hàn Nguyệt cũng không muốn nhiều lời nên hắn không hỏi tới nữa. Có điều hắn biết, bên trọng Lục Đạo Luân Hồi có Tu La tộc, vạn vật sinh linh có thể luân hồi thành Tu La, nhưng mà Hàn Nguyệt nói bọn họ chết cũng không được nhập luân hồi. Như vậy, bọn họ nhập vào đâu?

Lẽ nào là nhập vào luân hồi của Minh Hà lão tổ? Từ đây vòng đi vòng lại, vĩnh viễn không có cách nào giải thoát?

Những ý niệm này vừa lóe lên, nhìn Hàn Nguyệt rời đi, hắn không đành lòng hô:

-Hay là, để tự ta đi đi?

Hàn Nguyệt trừng Tần Thọ một cái nói:

-Ngươi muốn chết, thì có thể tự mình đi. Nhưng mà, ta không thể để ngươi chết, ngươi phải sống thật tốt!

Nói xong, Hàn Nguyệt tiếp tục tiến lên:

-Ngươi là người đầu tiên mời ta ăn cơm, khen ta xinh đẹp, ta không muốn ngươi chết.

Nói xong, Hàn Nguyệt liền lặn xuống dòng nước.

Tần Thọ nghe Hàn Nguyệt nói, vậy là trong lòng không có nửa điểm vui sướng, ngược lại càng nhiều thêm lo lắng và đau lòng. Từ trong lời nói của Hàn Nguyệt, Tần Thọ có thể nghe được, cho dù là Tu La, đi ở bên trong Minh Hà, cũng là từng bước sinh tử. Lần này Hàn Nguyệt đi cũng sẽ có rất nhiều nguy hiểm…

Đồng thời hắn lại biết thêm được một chút về Hàn Nguyệt, nàng đơn thuần đến mức có chút đáng yêu.

Tần Thọ chỉ mời nàng ăn bữa cơm, tán dương nàng hai câu mà thôi, vậy mà nàng lại vì hắn đi liều mạng!

Người khác đều nói khó nhận nhất chính là ân tình của mỹ nhân, hiện tại Tần Thọ chính là loại trạng thái này.

Hai canh giờ trôi qua, nhưng hắn không thấy Hàn Nguyệt trở về.

Ngược lại lại có một Tu La bỗng nhiên nhảy ra từ trong nước, sau khi phát hiện thi thể của A Tát Lỗ thì hết sức cao hứng, trực tiếp chia thi thể của A Tát Lỗ thành tám phần, sau đó tiện tay ném một miếng vào trong miệng.

Tần Thọ thấy cảnh này, trong lòng phát lạnh, hắn đã hiểu được cái thịt đen sì trước đó là thịt gì!

Đồng thời, trong bụng lại khuấy động đến nghiêng trời lệch đất, quay người liền nôn cái ào…

Lại một canh giờ nữa trôi qua, Hàn Nguyệt vẫn không có trở về, Tần Thọ có chút ngồi không yên, bắt đầu ở bên trên vòng qua vòng lại đi tới đi lui.

Sau hai canh giờ nữa, Tần Thọ đã đứng ngồi không yên.

Đúng lúc Tần Thọ thực sự chờ không nổi nữa muốn xông vào Minh Hà, thì nước sông nổ tung, một bóng người vọt ra, sau đó phù phù một tiếng quẳng xuống đất.

Tần Thọ nhìn nhìn, thì ra là Hàn Nguyệt!

Tần Thọ nhanh chóng xông xuống núi, không đợi Tần Thọ mở miệng, một tay Hàn Nguyệt bịt miệng hắn nói:

-Lên núi!

Tần Thọ cũng không nói nhiều, nâng Hàn Nguyệt lên rồi đi sâu vào trên đỉnh núi, núp ở phía sau một tảng đá lớn.

Sau đó nước sông Minh Hà nổ tung, hai Tu La tóc trắng đuổi theo, nhìn một vòng bốn phía, rồi lại đi vào bên trong nước.

Thấy Tu La tóc trắng đã đi, lúc này Hàn Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra, mắng một câu:

-Má nó, đều là mũi chó à!

Tần Thọ nói:

-Đừng nói cái này, vết thương trên người ngươi?

Hàn Nguyệt lắc đầu nói:

-Không sao, nghỉ ngơi là sẽ khỏi thôi.

Tần Thọ nhìn bờ eo thon của Hàn Nguyệt, giờ khắc này, ngang hông của nàng đều là máu, dường như bị vũ khí lợi hại gì đó chém qua, thiếu chút nữa là bị chặt đứt ngang rồi!

Có điều đúng như Hàn Nguyệt vừa nói, vết thương của nàng nhanh chóng liền khép lại, một lát nữa thật đúng là có thể tự lành.

Cho dù là như thế, Tần Thọ nhìn nữ tử này dường như là vẫn chưa cảm thụ qua ấm áp của thế gian, liền đau lòng, tiện tay hóa ra một miếng vải trắng.

-Ngươi làm gì vậy?

Hàn Nguyệt nhìn Tần Thọ không hiểu hỏi.

Tần Thọ nói:

-Không làm gì cả, thương thế của ngươi thế kia ta nhìn cũng đau. Ta giúp ngươi băng bó một chút.

Hàn Nguyệt bĩu môi nói:

-Vết thương này tính là gì chứ! Không cần!

-Ta nói cần! - Tần Thọ gấp gáp nói.

Hàn Nguyệt lại quật cường nói:

-Ta nói không cần!

-Ta nói cần!

Tần Thọ không có chút ý nào muốn thối lui, người luôn luôn không quá nghiêm chỉnh như hắn, lần đầu tiên nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị trừng Hàn Nguyệt, không có chút ý thối lui nào!

Đang!

Loan đao rút ra khỏi vỏ gác ở trên cổ Tần Thọ, Hàn Nguyệt mở to hai mắt nhìn nói:

-Lão nương lặp lại lần nữa, không cần!

Tần Thọ thấy thế, lập tức nổi giận, trực tiếp đem tay đập loan đao sang một bên, sau đó biến thành một con thỏ cỡ lớn, hóa thân thành ba đầu sáu tay, cưỡng ép đè Hàn Nguyệt lại, gầm thét lên:

-Ông đây nói cần!

Bạn cần đăng nhập để bình luận