Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 254: Ngày 8 tháng 9 năm 2018.


Chương 254: Ngày 8 tháng 9 năm 2018.





Tần Thọ lại chạy một hồi, phát hiện thật sự là chạy không thoát, dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất, khóc ròng với xương bàn tay trước mặt nói:

-Ai ôi!!! Ta nói này quỷ tỷ tỷ, ta chỉ là một con thỏ, ngươi ngăn cản ta làm gì? Ngươi bắt ta vào động phòng cũng không dùng được; hầm cách thủy để ăn cũng không đến hai lạng thịt.

-Sao ngươi biết ta là tỷ tỷ chứ không phải gia gia?

Đúng lúc này, bỗng nhiên một âm thanh lạnh như băng vang lên.

Âm thanh kia như đến từ Cửu U, lạnh đến da gà toàn thân Tần Thọ đều bị đông lại.

Đây không phải là thanh lãnh giống như Hằng Nga cố ý, mà là cái lạnh phát ra từ xương tủy!

Lạnh như băng, lạnh tận xương tủy, lạnh đã đến sâu trong linh hồn, làm cho người ta vô cùng sợ hãi!

Đồng thời, Tần Thọ còn cảm thấy hình như sau lưng có thêm một người.

Cúi đầu nhìn lại, không sai, nhiều hơn một cái bóng, dáng người của cái bóng đó thon dài, hẳn là nữ nhân.

Tần Thọ nuốt ngụm nước miếng, cố gắng quay đầu.

Phù!

Gió thổi qua, một vạt váy trắng bay tới dán ở trên mặt của hắn, cái gì cũng không nhìn thấy.

Nhưng mà Tần Thọ lại càng hoảng sợ, hét lớn:

-Quỷ tỷ đừng giết ta! Ta còn nhỏ! Trên có mẹ già dưới có trẻ nhỏ, một tổ thỏ chạy đầy đất.

Nhưng mà hô cả buổi cũng không thấy có người thật sự làm gì hắn, Tần Thọ giật váy ra, ngửa đầu nhìn lại.

Y phục trắng tinh, tuy rằng làn váy dài, nhưng cũng không bao kín được dáng người tinh tế kia, vòng eo thon nhỏ uyển chuyển, đây là một nữ nhân rất gầy, dường như chỉ có xương cốt, không có thịt!

Ngay cả bộ ngực, cũng chỉ là hơi hơi nhô lên, cũng không biết là có phải người này lót miếng độn ngực siêu cấp dày thêm hay không, hay đó là một nam nhân?

Lại nhìn lên, cổ của nữ tử này rất dài, nhưng lại không có chút cảm giác nào không hợp mà cân đối như thiên nga, trong ưu nhã mang theo cao ngạo!

Lại nhìn lên.

-Quỷ tỷ, xin chào.

Tần Thọ phát hiện lúc mình nói chuyện, âm thanh cũng bắt đầu phát run rồi.

Nữ nhân này hoàn toàn không có khuôn mặt! Chính là một cái đầu lâu!

Đôi mắt trên đầu lâu đang chuyển động, một đầu tóc đen đón gió bay múa, cái bầu không khí kia, hoàn mỹ như quỷ quái trong phim ảnh!

-Quỷ tỷ?

Âm thanh nữ tử kèm theo một tia nghi hoặc.

Nữ tử cũng không xoay người, cũng không cúi đầu, đôi mắt chỉ hơi hơi rũ xuống khẽ liếc nhìn một cái, như là đế vương giáng lâm phàm trần nhìn một con kiến hôi.

Tần Thọ nuốt nước miếng nói:

-Ừm.

Nữ tử nâng cánh tay toàn xương lên, thản nhiên nói:

-Con thỏ, năm nay là năm nào?

Tần Thọ có loại cảm giác, nếu như đáp sai, sau một khắc sẽ bị đầu lâu này lột da ăn.

Nhưng mà, Tần Thọ thật sự muốn khóc, hắn thật sự không biết thế giới này là năm nào nhưng mà hắn cũng biết, hình như nữ nhân này cũng là một phân đoạn nhỏ của thời gian, vì vậy theo bản năng nói:

-Ngày 8 tháng 9 năm 2018.

Nữ tử sững sờ, nói:

-Đây là năm gì? Niên hiệu bao nhiêu?

Tần Thọ thấy nữ tử này vậy mà thật sự tin tưởng, đây thật sự đúng là cái gì cũng không biết, nơi đây cũng không có người khác, cũng không sợ bị người ta vạch trần. Thế nên, Tần Thọ vì mạng sống, mặt dày mày dạn tiếp tục bịa chuyện nói:

-Niên hiệu là năm con thỏ vĩ đại.

- Năm con thỏ vĩ đại?

Nữ tử ngây ra một lúc lần nữa, sau đó xách con thỏ trước mắt này một lúc nói:

-Năm tuổi của ngươi?

Tần Thọ hơi nhe răng, cố gắng cười nói:

-Năm bổn mạng.

-Hiện giờ Thiên Đình là người nào làm chủ?

Nữ tử hỏi.

-Ngọc Đế.

Tần Thọ lập tức nói.

Vẻ mặt nữ tử nghi hoặc:

-Người nào?

Tần Thọ nói:

-Ngọc Hoàng Đại Đế.

-Là ai?

Vẻ mặt nữ tử vẫn mờ mịt như cũ.

Tần Thọ đau khổ nói:

-Đại tỷ, cái gì ngươi cũng không biết, ta giải thích thế nào đây?

Nữ tử có phần sửng sốt, sau đó nhéo nhéo mặt mũm mĩm của Tần Thọ nói:

-Có chút đạo lý, nhưng mà ngươi gọi ta là gì?

-Mỹ nữ.

Tần Thọ chợt phát hiện bản thân giống như nói tuổi của người ta hơi lớn, có vẻ như nữ nhân không thích cái này, vì vậy lập tức sửa lại.

Nữ tử nghe xong, quả nhiên tâm trạng đã có một chút thay đổi, đi đến gần hơn, chỉ mặt mình nói:

-Gương mặt này đẹp không?

Tần Thọ nhìn đầu lâu phóng đại trước mặt kia, khóc không ra nước mắt nghĩ phải gật đầu, kết quả không ngờ lắc đầu nói:

-Thật ra rất xấu.

Nói xong, Tần Thọ đã hối hận, thật muốn cho mình một cái tát, sao cái miệng này cứ khốn nạn như vậy chứ? Thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích, còn tìm đường chết!

Nhưng mà, bỗng nhiên nữ tử ném con thỏ, hất quần áo lên, cười điên cuồng nói:

-Ha ha ha nhiều năm như vậy, ngươi là người thứ nhất dám nói ta xấu… ừm, không đúng, còn có một người nữa.

Nói đến đây, nữ tử chợt ngẩng đầu, xách lỗ tai con thỏ lần nữa, xách tới trước mặt nói:

-Ta nhớ ra rồi, tên kia cũng là con thỏ!

Tần Thọ nói:

-Ngươi và con thỏ thật sự có duyên.

-Hắn mập hơn chút so với ngươi. - Nữ tử nói.

Tần Thọ nói:

-Ta còn nhỏ, về sau ta sẽ phấn đấu để vượt qua.

Nữ tử gật gật đầu, hoài nghi nói:

-Càng nhìn càng giống.

Tần Thọ nói:

-Con thỏ đều giống nhau, có thể khác nhau bao nhiêu chứ.

Nữ tử nói:

-Không đúng, thật sự giống! Ngươi là…

Đinh linh linh

Bỗng nhiên một trận gió thổi tới, tiếng chuông vang lên, tiếp đó là một mảnh hào quang bảy màu từ xa xa bay lên, sau đó một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, chiến mã kéo xe toàn thân kim sắc, trên đầu có sừng rồng, một bước bước ra liền từ chân trời đi tới trước mắt.

Đồng thời, một âm thanh quen thuộc vang lên:

-Đạo hữu, nói chuyện trên đỉnh núi được không nào?

Giọng nói này đã cắt đứt lời nữ tử nói.

Giọng nói ôn hòa như ngọc, giống như Thiên Âm, tuy rằng ôn hòa, nhưng dường như là ý của thiên địa, không dung người cự tuyệt!

Nữ tử nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên nhìn xe ngựa, chỉ là đôi mắt nghiêng thoáng nhìn nói:

-Số mệnh Tam Giới ngưng tụ một thân, Ngũ Trảo Kim Long hóa ngựa kéo xe, phô trương thật lớn, ngươi chính là Đương Kim Ngọc Đế?

Tần Thọ nghe vậy, trong lòng càng thêm rung động!

Đối phương mới mở miệng, Tần Thọ đã biết, giọng nói này rõ ràng chính là Ngọc Đế!

Chỉ là không ngờ, Ngọc Đế thật sự đến đây!

Nữ nhân để tự Ngọc Đế đích thân đến gặp, nữ nhân này là ai? Bất kể là ai, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nữ nhân này rất trâu bò, không thể trêu vào!

-Đạo hữu, ta chờ ngươi trên núi.

Ngọc Đế nói xong, xe ngựa bay lên đỉnh núi.

Nữ tử nhìn thoáng qua Tần Thọ rồi nhìn lại xe ngựa của Ngọc Đế một chút, dường như đã hiểu cái gì, cười nói:

-Con thỏ, xem ra ngươi có một chỗ dựa tốt.

Miệng Tần Thọ há hốc nói:

-Coi như cũng được.

Giọng nói nữ tử bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, nói:

-Nhưng người mà ta muốn giết, ai có thể ngăn cản ta?

Ánh mắt nữ tử đột nhiên trở nên hung hãn lên, một tay nắm con thỏ giơ cao cao lên đỉnh đầu, dáng vẻ ta muốn giết ngươi!

Nhưng mà khiến cho nữ tử kinh ngạc là, không ngờ con thỏ này một chút cũng không sợ hãi, ngược lại nhe răng cười với nàng.

-Ngươi không sợ? - Nữ tử có chút kinh ngạc.

Tần Thọ nói:

-Đại tỷ, đừng đùa ta được không? Ta chỉ là một con thỏ, ngươi trêu chọc ta có ý gì? Lúc này, nên lên núi tán gẫu với anh đẹp trai trên kia đi.

-Sao ngươi biết ta sẽ không giết ngươi?

Nữ tử nói:

-Ngươi cho rằng, hắn nói không giết ngươi, thì ta sẽ không giết ngươi ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận