Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 549: Ăn thịt thỏ



Chương 549: Ăn thịt thỏ





Tần Thọ cười đáp:

-Chết cái con em ngươi. Đánh nhau mệt rồi, giữa trận ngủ nghỉ lấy sức ngươi chưa thấy bao giờ sao?

Đại Đỉnh chân nhân quả thật không nói nên lời, hắn đã sống ngần này tuổi, mà chưa thấy qua bao giờ! Lúc này Địa Dũng phu nhân nói nhỏ:

-Thỏ con, tranh thủ lúc bọn chúng đang nội chiến, chúng ta mau đi thôi.

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Sao lại đi? Ta đã nhìn thấy khó chịu chướng mắt với tên cháu trai này từ rất lâu rồi. Tên khốn đánh muội tử ta chính là đồ đệ của hắn, không cho hắn một trận mà đã đi rồi thì há chẳng phải chuyện mất mặt hay sao? Còn con cá chạch to lớn kia, xem ra chính là sư phụ của hắn, một lát nữa sẽ đánh luôn một thể... Được rồi, trực tiếp mang đi hầm để tẩm bổ cho muội tử ta đi.

Nghe vậy, Đại Đỉnh chân nhân còn chưa kịp phản ứng thì Thanh Đồng Long ngừng hành động nuốt chửng người lại, con ngươi to lớn nhìn qua Tần Thọ một cái, cũng không cần phát ra âm thanh, trực tiếp dùng hồn lực nói:

-Con thỏ con kia, ngươi muốn ăn thịt ta sao?

Nghe vậy, Tần Thọ trừng mắt, sau đó vươn tay ước lượng con ngươi của Thanh Đồng Long, phát hiện con ngươi của mình đã thua rồi nên hít sâu một hơi, cái đầu bỗng hóa to hơn cả một cái nhà, con ngươi còn lớn hơn con ngươi của Thanh Đồng Long gấp mấy lần!

Sau đó hắn cười đắc thắng:

-Ngươi trừng ta, ta trừng ngươi chết luôn! Còn trợn mắt? Ta trở mình một cái, ngươi trở đủ cả một năm!

Ước chừng Thanh Đồng Long cả đời chưa từng gặp phải chuyện kỳ quái như vậy, nhất thời có chút bối rối không biết nên nói gì.

Địa Dũng phu nhân nhịn không được nhỏ giọng truyền âm cho Lý Trinh Anh:

-Muội muội, mau khuyên con thỏ này đi, Thanh Đồng Long là nhân vật Thiên Tiên nhất tinh, tuyệt đối không thể đánh lại, thừa dịp bây giờ mau chạy đi.

Nhưng mà làm cho Địa Dũng phu nhân buồn bực chính là nha đầu Lý Trinh Anh kia nắm chặt bàn tay nhỏ của mình lại, vô cùng tin tưởng, hai mắt tỏa ra ngôi sao nhỏ nhìn Tần Thọ, đáp lại nàng:

-Muội tin vào Thỏ Thỏ!

Không cần nhiều lời, nhưng sự tin tưởng 100% xuất phát từ nội tâm kia đã nói rõ với Địa Dũng phu nhân rằng nếu Tần Thọ không đi, nàng cũng sẽ không đi!

Địa Dũng phu nhân đành phải truyền âm cho Khôi Tam, sau đó Khôi Tam sờ sờ gáy, nghiêm túc nói:

-Cha ta có nói rằng đầu óc chúng ta ngu ngốc, nếu chúng ta gặp được người có đầu óc tốt hơn chúng ta, thì chúng ta nên nghe theo người đó, đúng vậy. Tiên sinh nói đầu óc của Tần Thọ tốt cho nên ta nghe theo hắn.

Địa Dũng phu nhân tuyệt vọng hỏi:

-Tiên sinh nhà ngươi thật sự nói như vậy sao?

Khôi Tam nói:

-Đúng vậy, tiên sinh nói đầu óc Tần Thọ rất tốt, nhưng tiếc là dùng không đúng chỗ. Tuy rằng không hiểu câu kế tiếp có ý nghĩa gì, nhưng đầu óc hắn tốt chắc là thật?

Địa Dũng phu nhân hoàn toàn không nói nên lời... Sau đó nàng nhắm mắt hai mắt lại, kệ đi, dù có chết thì cũng cùng chết.

Đại Đỉnh chân nhân thấy vậy, thúc giục nói:

-Sư phụ, nói nhiều lời vô nghĩa với hắn làm gì? Nếu hắn đã muốn chết thì giết hắn đi. Giữ tiểu cô nương kia lại cho ta lả được, lô đỉnh tốt như vậy, giết thì thật đáng tiếc.

Lúc này Thanh Đồng Long cũng hoàn hồn lại, đưa tay về phía Tần Thọ, thân hình Tần Thọ đột nhiên cứng đờ, không tự chủ bay về phía Thanh Đồng Long.

Thanh Đồng Long nhìn Tần Thọ đang bay lại đây, thản nhiên nói:

-Nếu ngươi đã muốn chết như vậy, bản long sẽ thành toàn cho ngươi.

-Tần Thọ! - Địa Dũng phu nhân kêu lên.

Lý Trinh Anh lo lắng muốn bước tới, nhưng thân thể cũng cứng đờ, không nhúc nhích được!

Lý Trinh Anh liều mạng giãy giụa, Đại Đỉnh chân nhân cười to nói:

-Không cần giãy giụa, sư phụ ta am hiểu nhất linh hồn chi đạo, linh hồn của các ngươi đã bị giam cầm, trừ phi linh hồn chi đạo của các ngươi so với sư phụ ta lĩnh hội được càng thâm sâu hơn, hoặc là có pháp bảo linh hồn hộ thân, nếu không thì chỉ có đường chết!

Lam Tam nhìn thấy Tần Thọ không có việc gì, sau đó cũng bị bắt lấy, nhướng mày, theo bản năng nói:

-Tần Thọ, ngươi không sợ độc sao? Ngươi không chết? Vậy ngươi vừa rồi là sao?

Tần Thọ sửng sốt, có thể nói sao? Hắn vừa mở miệng thở dốc, quả nhiên, Thanh Đồng Long cũng không có cấm năng lực nói chuyện của bọn họ, vì thế đắc ý nói:

-Thỏ gia ta ăn uống ngon lắm, muội tử, còn có độc khác không? Quay lại bưng cho ta một chén lớn uống cho mát nào.

Lam Tam cứng họng một hồi... rồi khịt mũi nói:

-Ngu ngốc!

Đại Đỉnh chân nhân thấy vậy, cười lạnh nói:

-Các ngươi cho rằng gia sư không cấm được năng lực nói chuyện của các ngươi sao? Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là gia sư thích nghe những tiếng kêu thảm thiết của món ăn khi người ăn. Còn di ngôn gì thì mau nói đi...

Tần Thọ nghe xong liền hiểu tại sao Thanh Đồng Long rõ ràng có thể một ngụm hút vào trong miệng, nhai đi nhai lại là xong việc, nhưng cố tình lại làm giống như ốc sên kéo xe, chậm chạp như vậy. Hóa ra là đang muốn chơi trò mèo vờn chuột!

Nhưng nghĩ kỹ lại, người ta đường đường là Thiên Tiên, lại đi bắt nạt mấy tiểu Địa Tiên, thật đúng là... không gánh vác nổi.

Công Tôn Lục La chế nhạo nói:

-Tần Thọ, Thanh Đồng Long muốn ăn thịt ngươi trước, ngươi vẫn nên để lại di ngôn đi.

Tần Thọ liếc nhìn bộ ngực của Công Tôn Lục La, không quá lớn cũng không quá nhỏ, sau đó cười nói:

-Thỏ gia ta coi như chết cùng năm cùng tháng với các ngươi, Trước khi chết còn cấp cho ta bánh bao để ăn? Loại bánh bao nhỏ Gia Vượng Tử.

Công Tôn Lục La sửng sốt một chút, sau đó nhìn theo ánh mắt của Tần Thọ, lập tức xấu hổ và giận dữ mắng:

-Con thỏ khốn kiếp kia, ngươi đi chết đi!

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Chết thì chết, sợ cái rắm gì!

Công Tôn Lục La hừ một tiếng, không nói chuyện, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, nhưng oán niệm đối với Tần Thọ cũng ít đi một phần. Suy cho cùng, nàng và Tần Thọ quả thật không có cừu hận gì thù sâu như biển.

Trong lúc nói, Tần Thọ đã tới trước mặt Lam Tam.

Hắn cười nhìn Lam Tam, trong đầu chợt lóe lên một nụ cười đầy thâm thúy.

Lam Tam không để ý hắn, ánh mắt tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ...

Tần Thọ không nói chuyện, giờ phút này, trong thức hải của hắn, linh hồn của Tần Thọ đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mặt có một cái bát lớn, vô số sợi tơ màu vàng xanh nhạt xuyên tiến vào trong linh hồn hắn, hắn dùng một đôi đũa lớn cuộn những sợi tơ lại, sau đó một miếng một miếng ăn, vừa ăn vừa dùng tay kia vẽ lên trên bàn trước mặt. Hắn vẽ rất nhanh, bức thứ nhất là Lam Tam, bức thứ hai là Công Tôn Lục La.

Nhìn một hồi lâu, Tần Thọ khẽ lắc đầu, lại vẽ thêm Thanh Đồng Long, sau đó đánh dấu trọng điểm, cuối cùng gật gật đầu, híp mắt, trong mắt lộ ra một tia gian ác.


Bạn cần đăng nhập để bình luận