Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 839: Công nhân vệ sinh (2)



Chương 839: Công nhân vệ sinh (2)





“Rốt cuộc thì là con hàng này là cái gì? Sao lại khủng bố như vậy?” Tần Thọ nghĩ tới đây liền liếc mắt nhìn phía sau lưng một chút, chung quy thì hắn cũng là con thỏ, không phải con ruồi, cho nên không nhìn thấy.

Tần Thọ không dám buông thần thức ra, thần thức vừa mở ra, ở trong mắt đối phương, chính là hải đăng trong đêm tối, quá chói mắt.

Đúng lúc này, Tần Thọ nghe được âm thanh nước chảy, sau đó hắn thấy một đoàn màu đen như là bóng tối từ bên cạnh hắn chảy qua.

Không phải nước, cũng không phải bóng ma hay loại hình vật chất gì mà chỉ thuần túy là một loại bóng tối!

Bóng tối tràn ngập, khống chế tất cả ánh sáng và người.

Tần Thọ nhìn thấy thế này liền bị dọa nhảy dựng lên, hô to một tiếng:

-Chạy đi!

Sau đó Tần Thọ túm lấy Lò Bát Quái và Trùng Bát nhanh chân chạy, phi thẳng lên trời, sau khi đột phá tầng khí quyển, tinh cầu sau lưng liền thu nhỏ!

Đúng lúc này, Lò Bát Quái hô:

-Con thỏ, mau xem! Mau nhìn cái tinh cầu kia!

Tần Thọ quay đầu nhìn lại, quả thực giật nảy mình!

Chỉ nhìn thấy ở trong vũ trụ mịt mờ một đoàn bóng tối đang thong thả tiến lên, nói là chậm chạp là bởi vì nó đang phản chiếu lên toàn bộ tinh không!

Trên thực tế thì tốc độ cũng không chậm, bởi vì bóng tối kia quá lớn, lớn đến nỗi nó có thể bao trùm cả một hệ hành tinh nhỏ! Bóng tối đi qua đâu, tất cả tinh cầu đều bị bóng tối bao phủ.

Nhưng lại không có xuất hiện sau khi bóng tối đi qua nữa!

Nói cách khác, những tinh cầu kia đều bị bóng tối ăn mất rồi!

Mà chỗ tinh cầu trước đó Tần Thọ đứng, lúc này còn cách bóng tối rất xa, nhưng mà một đoàn bóng tối nhỏ đã bắt đầu khuếch tán ở trên tinh cầu.

Trùng Bát nói:

-Cái kia hẳn là đoàn bóng tối tiền trạm, hoặc là mở đường tiên phong gì đó?

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Không biết, chưa bao giờ nhìn thấy thứ quỷ dị như vậy, ta thậm chí còn không biết hắn là một cái sinh mệnh, hay là một đám sinh mệnh tụ hợp lại.

Đúng lúc này, Lò Bát Quái quát to một tiếng:

-Ta biết đây là vật gì!

Tần Thọ và Trùng Bát lập tức hỏi:

-Thứ gì?

Lò Bát Quái nói:

-Năm đó Lão Quân đã từng nói, giữa thiên địa có một loại sinh linh kỳ lạ, bọn họ lấy bóng tối làm thức ăn! Bọn họ truy tìm bước chân của bóng tối, những nơi đi qua, tinh không đều sẽ bị thôn tính. Lúc ấy Lão Quân gọi cái thứ đó là Thâm Uyên! Thâm Uyên chính là một đoàn bóng tối, nhưng cụ thể là cái gì thì lúc ấy Lão Quân không nói, chỉ nói là thứ này rất phiền phức, có điều có thể trợ giúp thiên địa thanh lý được rất nhiều rác rưởi.

Trùng Bát nói:

-Ý gì?

Lò Bát Quái nói:

-Nói đơn giản chút, thứ này chính là tụ hợp của bóng tối, đồ ăn của nó chính là bóng tối! Cái bóng tối này không phải là bóng tối trắng đen mà là một loại cảm xúc! Mỗi người đều có tâm tình tiêu cực, tâm tình tiêu cực chính là mặt tối. Nếu mặt tối của một người mạnh hơn so với quang minh thì hắn chính người xấu. Trên thân thứ người xấu này sẽ có nghiệp lực, lệ khí, sợ hãi và các loại mặt trái nữa. Những thứ này chính là thứ mà Thâm Uyên thích ăn nhất.

Có điều nếu như mặt tối của một người quá nhỏ thì sẽ không đủ để gây nên hứng thú của Thâm Uyên.

Cho nên, nếu trên một tinh cầu có một bộc tộc khổng lồ, lúc ức vạn sinh mệnh trầm luân trong bóng tối, lễ nghĩa không còn, bắt đầu không có chút kiêng kỵ gì, bọn họ sẽ phát ra khí tức đen tối, thì sẽ hấp dẫn Thâm Uyên tới.

Thâm Uyên sẽ thôn tính toàn bộ những người này…

Nói từ một góc độ khác, thì thực ra Thâm Uyên cũng có thể coi là công nhân vệ sinh của vũ trụ, chuyên môn thanh lý những thứ rác rưởi kia.

Tần Thọ nói:

-Nói như vậy thì hắn vẫn là người tốt rồi?

Lò Bát Quái lắc đầu nói:

-Đương nhiên là không thể tính như vậy, cái đầu của gia hỏa này ngươi cũng thấy rồi đấy, cho dù là hắn thẳng tắp đi chăng nữa thì tất cả tinh cầu những nơi đi qua đều sẽ bị thôn tính. Nói cách khác, khi hắn đi săn bóng tối trên tinh cầu, nếu như đi ngang qua một tinh cầu hoặc là một bộ tộc bình thường thì bọn họ liền sẽ bị tai bay vạ gió, thương tới người vô tội.

Nói đến đây, Lò Bát Quái bổ sung:

-Có điều nơi này đều là lưu dân, trên cơ bản cũng không có người tốt gì, cho nên hắn ở chỗ này có thể xem như là thay trời hành đạo.

Tần Thọ lại lắc đầu nói:

-Vậy thì chưa hẳn, bất kỳ nơi nào cũng có người tốt và người xấu, con hàng này…

Trùng Bát nói:

-Thế nào? Ngươi muốn chơi hắn à?

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Ta cũng không phải thánh nhân, ta quản cái này làm gì? Lúc ngươi ăn dê bò, cũng đâu có cân nhắc qua đối phương là tốt hay xấu đâu? Nếu như hắn là sinh mệnh thì hắn chẳng khác nào là đang săn thức ăn, từ góc độ này mà nói thì cũng không nói rõ được là hắn tốt hay xấu.

Trùng Bát nói:

-Ngươi có thể đừng nói vòng vo không?

Tần Thọ gọn gàng linh hoạt nói:

-Chủ yếu là đánh không lại, nếu không ta cũng đã nghĩ đến nếm thử hương vị của cái thứ đồ chơi này có cần phải thêm chút thì là…

Trùng Bát:

-…

Lò Bát Quái hỏi:

-Vậy bây giờ chúng ta có đi không?

Tần Thọ phất phất tay nói:

-Đi thôi, nhìn con hàng này cũng không giống là luyện cơ thể, ta đi qua tám phần là hắn không đập ta, mà là trực tiếp nuốt. Không thể dùng đến luyện công, lại đánh không lại, vậy thì còn đánh cái gì? Đi thôi.

Cuối cùng Lò Bát Quái mở ra Tinh Môn, bọn người Tần Thọ chui đầu vào, xuất phát.

Sau đó hành trình này so với tưởng tưởng của Tần Thọ thì buồn tẻ hơn nhiều, nếu như hai lần trước mở Tinh Môn bọn họ có thể xuất hiện trên một tinh cầu, nhìn lên thấy vô số ngôi sao nhưng cho tới bây giờ mỗi một lần xuất hiện thì ở trước mắt đều là một mảnh hoang vu.

Mấy lần sau, thậm chí ngay cả tinh cầu cũng không thấy mấy cái, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy thì đều cũng chỉ là hài cốt sao trời vỡ vụn.

Đồng thời, thời gian truyền tống của Tinh Môn cũng càng ngày càng dài, bây giờ, bọn họ đã ở trong Tinh Môn bảy ngày, mà vẫn không nhìn thấy cửa ra.

Tần Thọ xoa bụng nói:

-Ta đang muốn tìm người có thể đánh ta đau, mẹ nó, làm sao lại khó như vậy chứ? Đều nói là nơi này nguy hiểm, con mẹ nó ngay cả một con chim ta cũng không nhìn thấy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận