Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 874: Con thỏ gian xảo


Chương 874: Con thỏ gian xảo





Vừa nhìn thấy cái này, suýt chút nữa lão đầu đã trực tiếp kêu ra: “Kim hoa tụ đỉnh, Đại La Kim Tiên?”

Có điều cuối cùng lão đầu vẫn nhịn được, cười khan một tiếng nói:

-Đạo hữu, còn có việc gì à?

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi một chút, tình hình bây giờ là thế nào? Tin tức ta có được không nhiều, xin đạo hữu nói cho một chút. Đương nhiên, nói tốt, có ban thưởng, nói không tốt… ha ha… cũng không có gì.

Tần Thọ nói không có gì, nhưng lại yên lặng lấy mai rùa của Trùng Bát tới đặt ở bên cạnh, sau đó đổ đầy nước vào bên trong, rồi thả chút hành thái.

Lão đầu nhìn thấy, nụ cười lập tức cứng đờ, có điều cuối cùng vẫn cười nói:

-Xem đạo hữu nói kia, tất cả mọi người đều là người cơ khổ, giúp đỡ nhau, không phải là điều đương nhiên sao.

Nói xong, lão đầu chỉ vào nơi xa nói:

-Sâu trong tinh không, nguyên khí thiếu thốn, bây giờ có thể không dùng pháp bảo, không dùng phép thuật, thì tất cả mọi người sẽ dùng tiết kiệm. Vì kéo dài sinh mệnh, bảo tồn thực lực, biện pháp tốt nhất chính là tìm được động tiên thì mới có thể ổn định được nguyên khí. Có điều sâu trong tinh không, lại không có cái động tiên nào.

Tần Thọ bỗng nhiên mở miệng nói:

-Được rồi, được rồi, những điều ngươi nói này, ta đều biết rồi, nói điểm chính!

Lão đầu nghe nói thế, một tia hoài nghi cuối cùng trong mắt cũng biến mất.

Tần Thọ nhìn thấy, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trùng Bát thì lén lén dựng một ngón tay cái lên với Tần Thọ, bọn họ đều không phải người ngu, lão đầu nói mấy thứ này đều là những thứ mà chỉ cần là người ở trong tinh không mấy ngày thì sẽ hiểu. Bây giờ hắn nói ra, rõ ràng chính là đang thử thăm dò Tần Thọ lai lịch của bọn họ.

Nếu như Tần Thọ xem nó như bảo bối mà nghe, hoặc là hơi toát ra vẻ chăm chú, thần sắc phân tích, thì đối phương liền có thể đoán được bọn họ không phải là người nơi này.

Nói như vậy thì có trời mới biết là sẽ phát sinh chuyện gì.

Khả năng xấu nhất, chính là tất cả Thiên Ma ở bốn phía sẽ hợp nhau tấn công!

Có điều Tần Thọ vô cùng gian xảo, hắn không có mở màn mà đã đánh gãy lời của lão đầu, mà là nghe đến sáu bảy phần là đã chắc chắn cắt đứt được suy đoán trước đó của bọn họ và Trùng Bát, dạng này chính là xác minh mà cũng là kiểm chứng luôn, nên đánh gãy thì đánh gãy, một hòn đá ném hai con chim.

Nhìn đến đấy, Lò Bát Quái không nhịn được truyền âm cho Trùng Bát, phàn nàn nói:

-Móa, trước kia ta chỉ cảm thấy cái con thỏ này không biết xấu hổ, cũng không thông minh là bao. Bây giờ, sao lại có cảm giác gia hỏa này gian xảo như vậy? Quá xảo quyệt!

Trùng Bát truyền âm trở về nói:

-Bất kể nói thế nào đi chăng nữa, ở Tiên Giới, Ngọc Đế cũng đều chiếu cố hắn, hắn có thể buông ra sảng khoái mà chơi như đồ đần; ở Địa Tiên Giới, hắn có người tỷ tỷ, còn có một đám người biết thân phận của hắn, không có ai có can đảm giết chết hắn, cho nên hắn cũng thoải mái. Nói trắng ra là, Thiên Đình chính là nhà của hắn, Địa Tiên Giới chính là sân vườn của nhà hắn, hắn trong nhà mình chính là tiểu tổ tông, đương nhiên là không cần phải phí đầu óc mà chỉ cần đi chơi rồi. Nhưng mà ở nơi này thì khác, đây không phải là nhà của hắn, ra khỏi nhà thì nhất định là phải mang đầu óc…

Mèo béo truyền âm nói:

-Nói đơn giản chút, chính là hoàn cảnh bức bách.

Lò Bát Quái giật mình…

Lão đầu đang muốn nói gì đó, thì Tần Thọ nói:

-Đạo hữu, xưng hô thế nào?

Lão đầu cười đáp:

-Tại hạ là Bát Kỳ đạo nhân của Âm Dương Tông, đạo hữu, còn ngài thì sao?

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Ta à? Ta chính là một con thỏ, ngươi chưa thấy qua con thỏ sao?

Bát Kỳ nghe xong, đều điên đến mức miệng sắp méo rồi, ta tự giới thiệu, còn ngươi lại cái gì cũng không nói? Cái con thỏ chết tiệt nhà ngươi, thật là hỗn đản.

Tần Thọ nói:

-Bát Kỳ đạo hữu, nói tiếp đi.

Sau khi Bát Kỳ nghĩ nghĩ, nói:

-Ngươi cũng biết rồi đó, không có động tiên, thì đương nhiên là tìm tinh cầu. Tinh cầu cũng không kém lắm, đó cũng là sợi tóc mà Bàn Cổ biến thành, bên trong có tinh khí Bàn Cổ tán phát ra nguyên khí. Cho dù là kém một chút, cũng còn tốt hơn là sống trong tinh không đáng chết này… Sao trời vốn dĩ đều là có chủ.

-Nhưng mà trước đó không lâu, bỗng nhiên có một ngôi sao từ đằng xa bay tới, cái sao trời này mặc dù không có nhiều nguyên khí, nhưng mà cũng khiến cho người ta đỏ mắt.

-Ngươi cũng thấy đấy, đạo hữu có được tin tức thì đều tới rồi.

-Chỉ có điều sói nhiều thịt ít, ai cũng không lấy được miếng này, cho nên bế tắc.

Nếu như đạo hữu muốn kiếm chén canh, thì đi phía trước xem xem, không chừng còn có cơ hội đó.

Tần Thọ nghe xong, lập tức biến phía trước thành khu vực nguy hiểm. Đồng thời cũng xác định, tinh cầu kia hẳn là mặt trăng!

Bởi vì nguyên nhân những lão ma đầu này cản tay nhau, nên Hằng Nga bây giờ vẫn an toàn, đã như vậy thì hắn an tâm rồi.

Có điều Tần Thọ vẫn hỏi một câu:

-Nhiều đạo hữu như vậy, mà không có một ai thử xuất thủ một chút sao?

Hai mắt Bát Kỳ khẽ đảo nói:

-Phải phát động toàn thân, ai dám chứ? Nghe nói bọn họ đang họp, thương lượng ra một biện pháp cụ thể, đoán chừng là trước khi nghĩ ra được thì không có ai dám động thủ.

Linh cơ Tần Thọ khẽ động nói:

-Ta nghe người ta nói, trên đó còn có người, là thật sao?

Bát Kỳ kinh ngạc nhìn Tần Thọ, lúc này ngờ vực vô căn cứ đối với Tần Thọ đã chân chính không còn, bởi vì hắn thấy, kẻ ngoại lai sẽ không thể nào biết được tình hình trong này. Nếu Tần Thọ đã biết, vậy thì tất nhiên là người địa phương, hơn nữa còn có mạng lưới quan hệ của mình.

Nghĩ đến đây, Bát Kỳ cung kính nói:

-Đúng là có người, có điều chỉ là mấy tiểu yêu, không đáng để lo. Nhưng mà hình như bên trên tinh cầu đó có thứ gì bảo vệ, nghe nói rất khó giải quyết, cái này cũng chính là nguyên nhân mà mọi người chậm chạp không có động thủ.

Tần Thọ lập tức hiểu, vật kia không phải ai khác, mà chính là con cóc ở giữa lòng mặt trăng.

Cũng chính là tên mập mạp chết bầm mà Tần Thọ nhìn thấy ở trên Thái Âm Tinh lúc trước suýt chút nữa hầm hắn!



Bạn cần đăng nhập để bình luận