Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 830: Bức khổ đại ma đầu




Chương 830: Bức khổ đại ma đầu





Lò Bát Quái thì nói như ông cụ non:

-Mạnh cái rắm, phải như Lão Thiên Quân lật tay một cái, tinh đẩu đầy trời rơi vào trong tay, đó mới gọi là phong thái vô địch.

Hai mắt Trùng Bát trợn một cái, không thèm để ý đến cái lò này, lộ ra đã thành thói quen với việc cái lò này thỉnh thoảng lại lấy Lão Quân ra để khoe khoang.

-Con thỏ, ngươi lại nuốt nữa thì đừng có trách ta không khách khí! Ngươi làm hỏng đại kế ngàn năm của ta, ta liều chết với ngươi!

Đại ma đầu gầm thét liên tục.

Ba cái đầu của Tần Thọ đều đang ăn, không rảnh nói chuyện. Thế là viết lên không trung một hàng chữ:

-Đừng có ép ta, ta còn đang ăn cơm đó! Lúc ăn không nói chuyện, có biết không hả? Không có giáo dục!

-Rống!

Đại ma đầu gầm lên giận dữ, hỏa tinh bắt đầu đung đưa kịch liệt, sau đó một bàn tay to màu tím sẫm từ sâu trong hỏa tinh đưa ra ngoài, tiến thẳng đến mặt Tần Thọ!

Lông mày Tần Thọ nhướn lên, cũng không né tránh, mà trực tiếp đập tới một quyền!

Oanh!

Thân thể Tần Thọ lảo đảo một trận, không nhịn được phải lùi về sau ba bước.

Bàn tay lớn màu tím sẫm kia căn bản không có dừng lại, lại một quyền nữa bức Tần Thọ phải lui, đánh ba quyền vào ngực Tần Thọ.

Tần Thọ bị đánh đến phải liên tiếp lui về sau, ngay cả hỏa diễm của hỏa tinh cũng không nuốt nữa, xoa ngực, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn lồng ngực của mình.

Trùng Bát nhìn thấy, vội vàng nói:

-Tiêu rồi, con thỏ chơi không lại tên kia. Ngươi nhanh chóng mở Tinh Môn, chuẩn bị chạy.

Lò Bát Quái không nhúc nhích, mà thấp giọng nói:

-Không đúng, sao cái con thỏ kia bị đánh mà còn cười vậy?

Trùng Bát nghe xong, cũng nhìn về phía Tần Thọ, kết quả đúng là nhìn thấy biểu cảm phẫn nộ của Tần Thọ:

-Ngươi có phải là ngốc không vậy? Đó mà là cười hả?

Lò Bát Quái lắc đầu nói:

-Ngươi không biết, vừa rồi hắn thật sự cười, mà còn là cười gian trá nữa. Sau đó nháy mắt thì lại là cái vẻ mặt này…

Trùng Bát hỏi:

-Vậy chúng ta có mở Tinh Môn không?

Lò Bát Quái nói:

-Không vội, dựa vào sự hiểu biết của ta đối với con thỏ này, cho tới bây giờ gia hỏa này đều chưa bao giờ là một người phải chịu thiệt. Hơn nữa, hắn khác với người khác, hắn không biết xấu hổ.

Hai mắt Trùng Bát khẽ đảo nói:

-Không biết xấu hổ thì có quan hệ gì với thực lực?

Lò Bát Quái cười ha ha nói:

-Ý của ta đó là, nếu như hắn thật sự đánh không lại, gặp nguy hiểm, không cần ngươi hô hào, hắn sẽ là người chạy nhanh nhất đầu tiên. Không thể nào còn ở lại chỗ này, giả vờ mạnh. Ta đoán là, không chừng trong bụng gia hỏa này có đang cất giấu cái ý nghĩ xấu xa gì nữa đó.

Trùng Bát ngạc nhiên, suy nghĩ một chút lời nói của Lò Bát Quái và bản tính của con thỏ, có chút đồng ý liền gật đầu nhẹ, sau đó yên lặng móc ra cái gì đó màu đen bao trong một cái giấy dầu, rồi thả trên mai rùa làm cái bàn, giấy dầu để ở trên mai rùa.

Mở giấy dầu ra, bên trong là một khối thịt nướng lớn!

Lò Bát Quái không hiểu hỏi:

-Ngươi làm gì vậy?

Trùng Bát nói:

-Dù sao cũng không chạy, xem kịch thì phải ăn một chút gì chứ? Nếu không thì nhàm chán lắm…

Nói lời này xong, Trùng Bát lại lấy ra một bình rượu…

Lò Bát Quái nhìn thấy, không còn gì để nói, mắng:

-Ta coi như là biết cái gì gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, các ngươi thật con mẹ nó vô sỉ! Cho ta một miếng thịt…

Trùng Bát:

-…

Lúc này, Tần Thọ hét lớn một tiếng:

-Lại nữa!

Sau đó Tần Thọ xông về phía cái bàn tay màu tím sẫm kia.

Đại ma đầu cười lạnh nói:

-Ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Tần Thọ vẫn cứng đối cứng, bịch một tiếng, lại lui về sau hai bước nữa.

-A?

Đối phương hơi nghi hoặc một chút, hiển nhiên là không ngờ được thực lực Tần Thọ lại tăng lên nhanh như vậy!

Tần Thọ nhìn thấy, chợt quát to một tiếng:

-Oa! Đau quá!

Sau đó Tần Thọ phù một tiếng liền phun ra một ngụm máu tươi.

Đại ma đầu nhìn thấy, lập tức vui vẻ:

-Còn thật chống đỡ được nữa, con thỏ nhỏ, lại ăn của ta hai quyền nữa!

Vừa nói, nắm đấm của đại ma đầu lại đập bình bịch lên người Tần Thọ, Tần Thọ oa oa kêu thảm, lại thổ huyết lần nữa, rồi ngồi xuống đất, nhưng mà hai cái đầu lại vẫn không buông tha thôn tính lôi đình và hỏa tinh.

-Còn không ngậm miệng?

Đại ma đầu thực sự nổi giận, duỗi một bàn tay lớn bên trên hỏa tinh, bên trên hai bàn tay to sáng lên từng đạo khói đen, sau đó khói đen hóa thành một đống găng tay màu đen, bên trên găng tay màu đen duỗi ta từng cái răng nanh, đập bình bịch vào đầu và ngực Tần Thọ.

Tần Thọ thấy vậy, vội vàng vặn eo chuyển mông để trốn tránh, đại ma đầu đánh cả năm quyền vậy mà không đánh trúng một quyền nào!

Đáng giận hơn là, cái con thỏ này vừa tránh vừa hô:

-Ha ha, ngươi không đánh trúng! Ngươi không đánh trúng, oa ha ha…

-Ngươi đứng lại đó cho ta!

Đại ma đầu gầm rống tức giận bắt lấy bả vai của Tần Thọ, cưỡng ép giơ Tần Thọ lên không trung khiến Tần Thọ không thể động được, sau đó vung một nắm đấm lên đấm bành bành vào Tần Thọ giống như là cái chùy.

Tiếng cười của Tần Thọ im bặt, mà thay vào đó là tiếng kêu thê lương thảm thiết.

-Ngươi mặc kệ à?

Trùng Bát hỏi Lò Bát Quái.

Lò Bát Quái lắc đầu nói:

-Kệ cái rắm, ngươi nghe tiếng kêu này đi, lực lượng càng ngày càng đủ, cái này không phải là đau, đây rõ ràng là thoải mái mà.

Trên thực tế, lúc này, Tần Thọ đúng thật là kêu rất thoải mái.

Hắn phát hiện, sau khi huyền công của hắn tu luyện đến tầng sáu, chỉ đơn thuần hấp thu nguyên khí mà muốn đột phá đến tầng bảy, thì tốc độ còn chậm hơn so với ốc sên. Nếu như dựa vào thời gian này, thậm chí Tần Thọ còn hoài nghi là mình có thể sống đến ngày đột phá đó không.

Nhưng mà sau khi bị ma đầu này đánh hai quyền, hắn kinh ngạc phát hiện, khi có ngoại lực công kích, thân thể của hắn sẽ có tổn thương nhất định.

Cái này tổn thương, tất cả tế bào trong thân thể hắn đều không làm nữa, dù sao cái gọi là tổn thương này chính là tổn thương bọn chúng.

Thế là tế bào bắt đầu con đường cường hóa bản thân, tổn hại một lần, thì chữa trị một lần, tiến hóa một lần.

Sau đó tốc độ tu luyện “huyền công” của mình cũng tăng lên theo, chồng cả hai lên, Tần Thọ dường như có thể cảm giác được tốc độ đang thay đổi mạnh!


Bạn cần đăng nhập để bình luận