Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 905: Bàn tính nhỏ của Thực Thần


Chương 905: Bàn tính nhỏ của Thực Thần





Thiên Bồng Nguyên Soái lung lay đầu nói:

-Lần trước? Lần trước đó là chỉ bên Câu Trần Đại Đế giết con thỏ, nên không có ai hạ tử thủ với hắn. Hơn nữa lúc ấy có không ít người chạy tới cầu tình, thậm chí còn động thủ với Câu Trần, ta nhớ không lầm, thì lúc ấy cái đứa trẻ đầu to kia còn mời cả cha hắn là Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế tới, Câu Trần còn có thể làm gì? Quan trọng nhất chính là, nghe nói lúc ấy phát sinh một trận biến cố lớn, cụ thể là cái gì thì ta cũng không rõ. Lần này khác với lần trước, lần này là đánh với kính đen đó, đối diện đều là cuồng ma giết người không chớp mắt! Huống chi, ta nghe người ta nói, kính đen có cả thánh nhân, nàng nói xem, nếu như thánh nhân xuất thủ, vậy thì ai còn có thể sống sót!

Bịch!

Trong cửa lớn truyền đến âm thanh rớt bể cùng một giọng bé gái:

-Hằng Nga tỷ tỷ, người không sao chứ?

Thiên Bồng Nguyên Soái nghe xong, nhanh chóng bò lên, gõ cửa nói:

-Hằng Nga muội tử, nàng không sao chứ? Có muốn ta vào xem giúp nàng một chút không? Y thuật của ta rất lợi hại đó!

-Đa tạ nguyên soái quan tâm, ta không sao cả. Nguyên soái, xin ngươi hỗ trợ hỏi thăm một chút chuyện của Ngọc Nhi. - Hằng Nga nói.

Thiên Bồng Nguyên Soái chẹp chẹp miệng nói:

-Nghe ngóng thì nhất định sẽ giúp nàng hỏi thăm… Ài… Hằng Nga muội tử, ta biết khẳng định là tâm tình nàng không tốt. Hay là đi với ta ra ngồi ở kia một chút? Ta rất náo nhiệt.

-Náo nhiệt như thế nào?

Đột nhiên vang lên một âm thanh.

Thiên Bồng Nguyên Soái nói theo bản năng:

-Đó là chiêng trống vang trời… ách… ai vậy?

Sau đó hắn đột nhiên phát hiện, giọng nói này dường như là giọng nam, còn là vang lên từ phía sau!

Thiên Bồng Nguyên Soái đột nhiên quay đầu lại, không có ai!

Trên trán Thiên Bồng Nguyên Soái rịn ra mồ hôi lạnh, nói ra từng chữ:

-Thủ đoạn tốt lắm, có thể ẩn thân ngay ở dưới mắt ta, giấu đầu lộ đuôi không phải hảo hán, có bản lĩnh thì ra gặp mặt một lần! Ta cho ngươi biết, đừng có thấy trên vầng trăng này đều là nữ quyến, nếu như ngươi dám ở chỗ này quát tháo, thì chính là đối đầu với Thiên Bồng Nguyên Soái ta, cũng là đối đấu với toàn bộ Thiên Đình! Ngươi nhất định phải chết!

-Ngươi mù lúc nào vậy? - Giọng nói kia lại vang lên.

Thiên Bồng Nguyên Soái sững sờ, thuận theo âm thanh cúi đầu nhìn lại thì thấy một con thỏ, vừa ăn cà rốt vừa tràn đầy vẻ khinh bỉ nhìn hắn.

-Con thỏ… thỏ… con thỏ?!

Thiên Bồng Nguyên Soái đột nhiên nhảy về sau, suýt chút nữa là leo tường đi vào viện tử!

Tần Thọ túm lấy kéo hắn trở lại, sau đó không nói lời nào liền kéo hắn về phía bụi cỏ ở phía xa, vừa đi vừa nói:

-Đi, chúng ta đi nơi không có ai tâm sự cho tốt, gần đây thỏ gia không có ở chỗ này, dường như ngươi rất náo nhiệt.

-Đừng đừng đừng… thỏ gia, có chuyện gì chúng ta từ từ nói. Ta cũng không phải là thấy ngươi không có trở về, nên giúp ngươi chiếu cố người thân sao!

Thiên Bồng Nguyên Soái kêu lên ngao ngao, không có cách nào, Tần Thọ vừa ra tay, hắn cảm giác tất cả nguyên khí trong cơ thể hắn đều bị phong cấm! Không dùng được nguyên khí thì hắn chỉ là người bình thường.

Hắn lập tức liền hiểu, thực lực của con thỏ này đã vượt qua hắn, đây nếu như bị kéo vào trong bụi cỏ, không chết thì cũng mất tám tầng da! Nếu như con thỏ này làm vậy, thì về sau hắn coi như là không còn mặt mũi để gặp người khác rồi.

-Chiếu cố người thân? Mẹ nó, ta thấy ngươi đây là đang phá gia đình của người khác? Đi vào!

Con thỏ ném Thiên Bồng Nguyên Soái vào trong bụi cỏ.

Sau đó liền nghe thấy Thiên Bồng Nguyên Soái ngao ngao hét lớn:

-Đừng! Đừng! Ai nha… ai ai ai… ngao… đau đau đau…

Sau khi hành hung một trận, Tần Thọ sảng khoái đi ra, Thiên Bồng Nguyên Soái phía sau thì y quan không ngay ngắn, mặt mũi bầm dập, che eo khổ sở bò theo ra, vừa bò vừa nói:

-Con thỏ, ngươi ăn đại bổ hoàn gì vậy? Thực lực này cũng tăng lên quá nhanh rồi?

Tần Thọ hừ hừ nói:

-Xin lỗi, thỏ gia ta ăn người để bồi bổ.

Thiên Bồng Nguyên Soái theo bản năng nghĩ đến tuổi của Tần Thọ, sau khi trầm mặc thì đứng dậy, trang nghiêm nói:

-Thỏ gia, cáo từ!

-Dừng lại! - Tần Thọ hét lớn một tiếng!

Thiên Bồng Nguyên Soái khóc nức nở nói:

-Còn có chuyện gì vậy?

Tần Thọ hỏi:

-Ngươi nói đứa bé đầu to, là đệ tử Mộc Đầu của Văn Khúc tinh quân?

Thiên Bồng Nguyên Soái gật đầu nói:

-Đúng vậy, chính là đồng môn của ngươi. Ngươi không biết sao? Cha hắn rất mạnh, là Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế đó!

Tần Thọ lập tức yên lặng, hắn không ngờ được, cha của Mộc Đầu lại là Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế! Đầu năm nay, đến Đại Đế cũng có con rồi?

Hơn nữa, nói thật, hắn thế nào cũng không nhìn ra được Mộc Đầu lại có bối cảnh mạnh như vậy, dù sao thì nhìn đứa bé kia cũng không có mạnh như thế.

Thấy Tần Thọ ngẩn người, Thiên Bồng Nguyên Soái hỏi:

-Vậy, ngươi đi qua kính đen, gặp một ta khác rồi sao?

Tần Thọ gật gật đầu.

Ánh mắt Thiên Bồng Nguyên Soái sáng lên:

-Có phải là ta rất uy mãnh không?

Tần Thọ ha ha một tiếng nói:

-Bị một bàn tay của ta đập chết rồi.

Thiên Bồng Nguyên Soái chắp tay nói:

-Cáo từ!

Nói xong con hàng này liền nhanh chân chạy, cứ chạy rồi lúc này hắn mới nhớ tới, hắn phải bay mới có thể trở về, thế là lại phóng lên trời, bay mất.

Tần Thọ nhìn bóng lưng con hàng này, lắc đầu, cũng là một trận bất đắc dĩ, chỉ có thể mắng một câu:

-Con lợn chết!

Két, cửa lớn mở ra.

-Ngọc Nhi, đừng nói hắn như vậy.

Hằng Nga đi ra, cười với Tần Thọ.

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Còn không cho nói đồ lưu manh à?

Hằng Nga cười nói:

-Chí ít, lúc em không có ở đây, gặp phải phiền phức, hắn thật sự đã giúp chúng ta không ít. Người của kính đen đã từng đến, cũng là hắn đuổi đi.

Tần Thọ nghe đến đây, khẽ gật đầu nói:

-Thì ra là thế, đúng rồi, cái con cóc kia đâu?

-Là Nguyệt Thiềm, hắn ở dưới đất đó.

Hằng Nga sửa lại rồi mới nói.

-Đúng đúng, chính là cái con cóc kia, cho người đến nói với hắn một chút, đừng có hút khô nguyên khí, nhóm tiểu yêu nhà chúng ta cũng phải tu luyện đó.

Hằng Nga hé miệng cười nói:

-Được rồi, lát nữa ta bảo Tiểu Ngọc đi nói.

Tần Thọ sững sờ, sau đó nhớ tới, trên mặt trăng còn có một con thỏ tinh tên là Tiểu Ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận