Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 675: Ăn thịt chứ không phải ăn mặn


Chương 675: Ăn thịt chứ không phải ăn mặn





Hai mắt Tần Thọ trợn một cái, đưa tay vỗ vào cái đầu trọc của tiểu hòa thượng rồi nói:

-Ngươi nói ngươi là Địa Tàng, không có nói là Địa Tàng Vương!

-Con thỏ, ngươi chớ vô lễ!

Tầm Hương nhìn thấy Tần Thọ đánh vào đầu Địa Tàng Vương Bồ Tát, lập tức quát lớn.

Nhưng mà con thỏ kia căn bản không hề để ý tới nàng.

Càng làm cho nàng buồn bực là, Địa Tàng Vương Bồ Tát dường như cũng không có tức giận đối với hành động vô lễ này của Tần Thọ, vẫn cười ha hả nói:

-Địa Tàng và Địa Tàng Vương, có khác nhau không?

Tần Thọ nghĩ nghĩ, có vẻ như hoàn toàn chính xác là không có khác nhau, hơn nữa có thể trộm từ Phong Đô Phủ ra một tòa phòng bếp, có vẻ như cũng chỉ có hắn.

Có điều Tần Thọ tuyệt không sợ Địa Tàng Vương Bồ Tát, sau khi tiếp xúc, hắn cũng có chút hiểu rõ tính cách của Địa Tàng Vương Bồ Tát. Trọng điểm là, bởi vì cái gọi huynh đệ có ba thiết, cùng vượt qua đau thương, cùng nhảy qua một cửa sổ và cùng chơi gái ở một chỗ… cái gì đó. Mặc dù trộm đồ không có trong ba thiết, nhưng mà tất cả chuyện đã phạm qua, cái gì mà đức hạnh của nhau cũng coi như đã rõ ràng.

Bởi vậy, mặc kệ Địa Tàng Vương Bồ Tát trong mắt người khác cao lớn bao nhiêu, vĩ đại bao nhiêu, ở trong mắt Tần Thọ, cũng chỉ là đồng đảng đã từng cùng nhau đi ăn trộm mà thôi.

Thế là, Tần Thọ đặt mông ngồi ở bên cạnh Địa Tàng Vương Bồ Tát, dùng bả vai huých một cái vào eo Địa Tàng Vương Bồ Tát, trước mắt chiều cao của hắn cũng chỉ có thể làm thế này, sau đó thấp giọng nói:

-Nếu như ngươi là Địa Tàng Vương Bồ Tát, vậy ngươi ăn chút thịt uống chút rượu, hẳn là không có người quản đúng không? Ban đêm uống cùng đi?

Mặc dù giọng nói Tần Thọ nhỏ, nhưng mà ở đây lại có mấy người là người bình thường đâu?

Nghe được Tần Thọ nói chuyện với Địa Tàng Vương Bồ Tát như thế, từng người từng người đều nhao nhao dùng một loại ánh mắt muốn giết chết Tần Thọ trừng hắn.

Tầm Hương càng là không khách khí nói:

-Con thỏ chết tiệt, ngươi dám ăn thịt ở Phật Sơn? Ngươi chán sống rồi đúng không?

Tần Thọ lại khí trực ngay thẳng nói:

-Ta ăn thịt, cũng không phải là bắt ngươi ăn thịt, ngươi kích động cái gì? Ngươi dám sát sinh, ta ăn thịt thì phạm pháp à?

Tầm Hương xì một tiếng khinh miệt nói:

-Cả đời Kiền Đạt Bà ta chỉ trừ ma bảo vệ đạo, có khi nào từng giết người lung tung? Phật Môn thanh quy giới luật, không thể ăn mặn, có người nào không biết? Ngươi ở trên núi ăn thịt, đây chính là đang khiêu khích ranh giới cuối cùng của chúng ta!

Tần Thọ nhếch miệng, ôm tay cười nói:

-Kiền Đạt Bà, nếu ngươi biết ăn mặn là giới luật, vậy chắc ngươi cũng biết chữ mặn này viết như thế nào chứ?

Tầm Hương nói:

-Đầu là chữ thảo, bên dưới một nét hạ, tiếp đó là chữ huân, sao hả?

Tần Thọ nói:

-Nếu ngươi biết trên đầu của chữ huân là chữ thảo, vậy thì ngươi hẳn phải biết, chữ huân sớm nhất không phải là thịt! Nếu ta nhớ không lầm, ngũ huân tức là năm khổ, vì đó là hình phạt bất tỉnh thần. Luyện Hình gia lấy hành củ, tỏi, hẹ, cây cải dầu, tỏi tây là ngũ huân; Đạo gia lấy hẹ, hành, tỏi, cây cải dầu, tuy là ngũ huân; Phật gia lấy tỏi, hành, cây kiệu, rau hẹ, hưng mương là ngũ huân. Ở bên trong ngũ huân đều là cỏ, ở đâu ra thịt?

Tầm Hương nghe xong, lập tức ngạc nhiên, sau đó nhìn về phía Địa Tàng Vương Bồ Tát cầu cứu, kết quả nhìn thấy Địa Tàng Vương Bồ Tát cúi thấp đầu nhìn xuống cái mõ trước mặt, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lại nhìn những người khác, nhất là những học sinh kia, càng là từng con mắt lóe sáng nhìn con thỏ, ánh mắt kia giống như là nhìn thấy chúa cứu thế!

Tầm Hương hiểu rõ, nếu như không thể phản bác con thỏ này, sợ là ngày mai những oắt con này đều trở thành tai họa đối với động vật nhỏ trên núi…

Thế là Tầm Hương cả giận nói:

-Ngươi đây là hung hăng càn quấy, mặc kệ ngươi nói thế nào, Phật Sơn không cho phép ăn thịt, đây là giới luật! Ngươi ăn thịt ở trên Phật Sơn, thì chính là khiêu khích! Tội ác…

Tầm Hương đang nói rất trơn tru, nhưng mà vừa nghĩ tới đủ loại trước đó, nàng liền hiểu rõ, con thỏ đến đánh còn không được, huống chi là giết? Thế là nàng nghĩ nửa ngày, mới nói một câu:

-Để đói ngươi trăm ngày!

Tần Thọ cười hê hê, căn bản là không coi ra gì. Nếu như thật sự bởi vì ăn thịt mà bị phạt, Địa Tàng Vương Bồ Tát kia cũng không giúp hắn đi trộm một tòa phòng bếp về.

Tầm Hương nhìn dáng vẻ tuyệt không sợ của Tần Thọ, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói:

-Con thỏ, ngươi thật sự coi giới luật của Phật Môn là trò đùa?

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Không phải trò đùa, ta là cảm thấy… chuyện này Bồ Tát còn chưa nói, ngươi nói cũng vô dụng.

Tầm Hương tức đến nỗi mặt mũi đều biến dạng, chắp tay với Địa Tàng Vương Bồ Tát nói:

-Con xin Bồ Tát xử phạt!

Ai ngờ Địa Tàng Vương Bồ Tát cười ha ha nói:

-Ăn mặn, cỏ cũng vậy. Chính là vật cay độc. Phật Tổ nói, vật cay độc, khí trùng ngậm lửa, ăn vào sẽ khiến người ta nôn nóng bất an, tính khí nóng nảy, không cách nào định thần, ảnh hưởng tu hành, thậm chí vì vậy mà phạm sai lầm. Cho nên, bên trong giới luật với có câu không được ăn mặn.

Tần Thọ vỗ bàn tay nói:

-Ngươi xem, ta nói có đúng không! Ngươi không có việc gì phải đọc sách nhiều vào biết không?

Tầm Hương hung hăng trợn mắt nhìn Tần Thọ một chút, những lời này sao nàng có thể không biết? Nhưng mà nàng hiểu hơn, ý nghĩa của ăn mặn đã sớm thay đổi.

Quả nhiên, Địa Tàng Vương Bồ Tát tiếp tục nói:

-Phật môn nâng rượu xếp vào bên trong ăn mặn, cũng là bởi vì như vậy. Còn xếp thịt vào ăn mặn, thực ra lại là đạo lý khác. Bởi vì cái gọi là ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, nếu như ta không ăn, tự nhiên cũng sẽ không giết ai. Cho nên, Phật Môn không ăn thịt, chính là bởi vì để thế nhân ít sát sinh, từ đó độ người, cũng là để tích đức.

Tần Thọ nghe đến đây, như có điều gì suy nghĩ gật gật đầu, xem như tán thành.

Tầm Hương lạnh lùng nhìn Tần Thộ, một bộ dáng đắc ý ngồi đợi xem Tần Thọ bị xử phạt.

Địa Tàng Vương Bồ Tát tiếp tục nói:

-Nhưng mà, Phật Môn tu hành chính là thanh tu bản thân, thông qua tự thể nghiệm, dẫn tới mọi người học theo, từ đó đạt tới hiệu quả độ người trước khi độ mình. Tuyệt đối không phải là dựa vào vũ lực, cưỡng ép người khác thuận theo yêu cầu của mình để làm ra thay đổi.

Tầm Hương nghe đến đây, cảm thấy có điểm không đúng, chỉ vào Tần Thọ nói:

-Cái con thỏ này ăn thịt ở Phật Sơn…

Địa Tàng Vương Bồ Tát hỏi ngược lại:

-Hắn ăn thịt cảm thấy ngon, ngươi có muốn ăn không?


Bạn cần đăng nhập để bình luận