Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 470: Con khỉ ra (Trung)





Chương 470: Con khỉ ra (Trung)





Nhưng mà hiện tại, Tần Thọ chỉ muốn chửi một câu:

-Con mẹ nó, quả nhiên phim ảnh đều là lừa đảo, nói thuận tay gỡ? Mà sao cái này lại lớn như thế rồi?!

Chỉ thấy trên đỉnh núi khổng lồ cao vút trên tận mây mù kia, một tấm linh phù không biết lớn đến cỡ nào nhưng đủ để chặn bộ ngọn núi đang áp trên đỉnh!

Tần Thọ chỉ có một suy nghĩ, hoá ra không phải núi nặng, mà chính là do linh phù nặng!

Trên linh phù có một vài chữ lớn!

Một khắc trước, phía trên còn viết sáu ký tự của Phật môn, Om ma ni bát mê hồng.

Nhưng một khắc sau, Tần Thọ chớp mắt, những lời đó liền biến thành: "Ngươi động vào ta thử xem!"

Tần Thọ bạo tính khí, nếu như chỉ là sáu chữ chân ngôn, không chừng hắn còn cúi chào, dù sao cũng đã từng nhìn thấy Như Lai Phật Tổ trên thịnh hội, đó đích xác là nhất tôn Phật Tổ, làm người rất hòa khí. Nhưng giờ thấy sáu chữ này, phút chốc Tần Thọ liền tức giận!

Tần Thọ là điển hình: đối mặt với kẻ ác, nếu không đánh được thì xoay người bỏ chạy. Nếu như ngươi đối mặt với đồ vật của kẻ ác, đối phương lại không ở bên cạnh thì mặc kệ ngươi là thiên vương lão tử gì, đánh trước rồi nói!

Vì vậy Tần Thọ kéo tay áo kêu lên:

-Một tờ linh phù còn kiêu ngạo? Thỏ gia ta không chấp nhặt ngươi, phía dưới có yêu quái muốn giết người. Nếu ngươi thật sự có lòng từ bi thì mau cút ra ngoài, thả con khỉ đi ra hàng yêu phục ma, cứu khổ cứu nạn. Ta cũng không nói nhảm với ngươi, thức thời thì tự biến! Nếu không đi, ta sẽ tự tay đánh ngươi bay khỏi đỉnh núi này! Nếu ngươi còn kiên quyết không rời đi, thỏ gia ta không ngại ăn một bữa sảng khoái!

Cũng không biết là do linh phù ít linh tính hơn Hoàng Thư, hay là bản thân quá ngoan cố, căn bản không để tâm lời đe doạ của Tần Thọ.

Tóm lại, linh phù không hé răng.

Tần Thọ nhìn thấy vậy, nhất thời phát hỏa, bất kể ngươi là thứ gì! Phía dưới còn có người chờ hắn cứu mạng đấy!

Vì vậy Tần Thọ há to miệng, thi triển pháp tướng thiên địa, biến thành một con thỏ lớn cao trăm mét, lập tức nhào đến há miệng gặm linh phù.

Miệng vừa hạ xuống, trên linh phù sáng lên một đạo phật quang, nhưng mà phật quang cũng bị con thỏ cắn nát, sau đó mở miệng rắc một tiếng cắn miếng linh phù!

Rắc rắc... Một lúc sau, linh phù đã bị ăn một mảng lớn!

Rốt cuộc linh phù không bình tĩnh nữa, phóng xuất từng tia phật quang, muốn thổi bay Tần Thọ!

Nhưng mà, con thỏ chính là răng cửa xông lên trước nhất, cái gì tới cứ cắn cái đó, thật sự là có một loại khí khái răng dẫn đầu, vạn quân khó địch!

Nhìn thấy linh phù càng ngày càng bị cắn nát, cuối cùng một tiếng thở dài cũng vang lên:

-Con thỏ, tại sao ngươi lại làm như vậy?

Tần Thọ quay đầu lại, nhìn thấy một tên tu sĩ đầu trọc xuất hiện bên cạnh Tần Thọ, Tần Thọ mới nhớ ra trong nguyên tác có nhắc đến không chỉ có linh phù trấn áp con khỉ, mà còn có Thổ Địa, Sơn Thần, Giám Phù!

Nhìn thấy ánh sáng chói loà trên đầu tên này, hiển nhiên là Linh Sơn phái thần tướng tới rồi!

Tần Thọ không kịp nuốt linh phù vào miệng, không nói một lời, chỉ vào chân núi mơ hồ hét lên:

-Mau... Mau... xuống dưới cứu người!

-Ta chỉ là một linh thể, không có sức chiến đấu. Bây giờ cánh cổng lên Tiên Giới đã bị đóng lại, bản thể không thể xuống được, cũng mất liên lạc với Linh Sơn... - Giám Phù thần tướng nói.

Tần Thọ nghe xong thì kệ hắn, tiếp tục ăn linh phù.

Nhìn thấy linh phù bị ăn mất một phần ba, thần tướng bất lực thở dài:

-Con thỏ, hãy thương xót.

Tần Thọ nói:

-Nếu ta thương xót ngươi, người phía dưới chết rồi ngươi có thể cho sống lại sao? Nếu như không thể thì ngươi câm miệng đi!

Thần tướng nói:

-Nếu con khỉ xuất thế sớm thời hạn, không ai trấn áp nó, e rằng nó sẽ là một tai hoạ.

Tần Thọ ngẩng đầu nói:

-Mẹ nó! Ngươi có tin nếu hôm nay hắn không ra được, con thỏ ta sẽ chính một là tai họa không.

Thực ra Tần Thọ nói một câu như vậy là vì khó chịu mà thuận miệng nói một câu, hắn thấy chuyện không có đường sống nên chụp mũ lung tung cho người khác thôi! Hơn nữa, thực tế đã chứng minh rằng Tôn Ngộ Không có tình có nghĩa, không phải là một tai họa, cho dù hắn không đi Tây Thiên thì cũng chỉ ở Hoa Quả Sơn chơi đùa với bầy khỉ mà thôi.

Tần Thọ chỉ là thuận miệng nói, thần tướng này lại như bị kích động, sau đó nhanh chóng nói:

-Thôi đi, vậy tha cho hắn đi.

Sau khi nói xong, linh phù còn lại bay lên.

Tần Thọ sửng sốt hỏi:

-Ý của ngươi là? Ngươi cho rằng ta còn tai họa hơn hắn?

Thần tướng ho khan:

-Con khỉ đã được thả, cũng xin thí chủ ít kiến huyết, làm nhiều việc thiện niệm.

Nói xong, thần tướng mang theo linh phù bay lên trời, rời đi.

Tần Thọ vội la lên:

-Chờ đã!

Thần tướng khó hiểu nhìn Tần Thọ:

-Con thỏ, còn có chuyện gì không?

Tần Thọ mấp máy môi nói:

-Không đúng, miếng linh phù này là do Như Lai Phật Tổ làm, ta ăn nhiều như vậy, như thế nào lại cảm giác như mình đang ăn mạt cưa? Một chút nguyên khí cũng không có?

Thần tướng cười khúc khích, xua tay, linh phù liền được thu nhỏ lại chỉ bằng lòng bàn tay rồi nói:

-Đây mới là bản thể, thứ ngươi vừa ăn chỉ là phần bảo hộ mà thôi. Thực sự làm bằng mạt cưa...

Tần Thọ nhặt một viên đá ném lên trời!

Thần tướng nhanh chân chạy, nháy mắt liền mất dạng.

Tần Thọ không biết vị thần này đi đâu, dù sao thì cánh cổng Tiên Giới đã đóng, vị thần này chính là một linh thức, mang theo một tấm linh phù, có lẽ là tìm một nơi nào đó ngồi thiền chờ thôi.

Xé xong linh phù, Tần Thọ đứng trên đỉnh núi hét lên:

-Khỉ con! Tên đó bắt nạt ta, ngươi tới chơi hắn! Để lại người sống!

Cùng lúc đó, Tôn Ngộ Không vừa ngồi dưới Ngũ Chỉ Sơn, móc móc lỗ tai, cười nói:

-Nghe chưa? Có người kêu ta đánh ngươi.

Hắc Tiên Đại Vương vừa nghe, giọng nói này quá quen thuộc, chính là con thỏ!

Hắc Tiên Đại Vương ho khan một tiếng, sau đó xoay người bỏ chạy!

Tôn Ngộ Không thấy vậy mỉm cười, một người lập tức xuất hiện ở trước mặt Hắc Thán Tinh, quay lưng nói:

-Đi đâu?

Hắc Tiên Đại Vương quay lại lần nữa, nhưng vẫn nhìn thấy Tôn Ngộ Không đang quay lưng về phía mình, ngoáy lỗ tai nói:

-Đã quá nhiều năm ta không lấy ráy tai, tắc hết rồi, bảo bối cũng không lấy ra được. Bọn ngươi đừng có gấp.

Hắc Tiên Đại Vương quay đầu lại, vẫn là cái lưng của con khỉ đó!

Thấy không thể bỏ chạy, Hắc Tiên Đại Vương rống lên, phía sau mọc lên những ngôi nhà lớn nhỏ ầm ầm lao xuống, dùng sức đập vào đầu con khỉ!

-Cẩn thận! - Lão Lưu cùng những người khác hét lên.

Lão già lừa đảo lại không hề lo lắng, ngáp dài, không quên thay quần... Rõ ràng hắn biết nên thừa dịp mọi người chú ý xem kịch mà thay quần, đợi mọi người đều kịp phản ứng thì sẽ rất xấu hổ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận