Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 730: Mở Phượng Sào (2)



Chương 730: Mở Phượng Sào (2)





Một thân bản lĩnh của bọn họ, ở trong tộc Phượng Hoàng luôn phải đối mặt với một đám lão cổ hủ cường đại, không thể hiện được năng lực của chính mình. Nghe nói có cơ hội ra ngoài bắt nạt những con chim khác, từng người từng người đều hưng phấn. Tâm tình đó, không khác gì một người chơi cấp chín mươi chuẩn bị trở lại thôn tân thủ cấp một, mang theo một vẻ hưng phấn không thể hiểu nổi!

Lão nhân thì lại khác, bọn họ đã trải qua nhiều trận đại chiến, hơn nữa cho dù mạnh như thế nào, ngày xưa có tuyệt vời như thế nào đi chăng nữa, cũng không ngăn được những vết sẹo trong những trận chiến đó và cả những trải nghiệm.

Đối với thế giới bên ngoài, bọn họ hiểu rất rõ, bọn họ rất rõ ràng bây giờ thế lực nào đang đứng sau Thiên Đình.

Đó chính là mấy tôn thánh nhân đó!

Lập tức, ngũ trưởng lão tiến lên phía trước nói:

-Lão tổ, phía dưới thánh nhân đều là giun dế, nếu như Tổ Phượng vẫn còn, chúng ta đương nhiên là có một mảnh thiên địa. Nhưng mà bây giờ…

Đại trưởng lão tiến lên phía trước nói:

-Phía dưới thành nhân đều là giun dế, bất quá cũng chỉ là lý do thoái thác của một số người mà thôi. Thời kỳ phong thần đại chiến, thánh nhân cũng xuất thủ, cũng không thấy có gì cả!

Nhị trưởng lão đáp:

-Đúng rồi! Nếu như luận bối phận, có một vài thánh nhân, còn đứng sau lão tổ đó!

Tam trưởng lão nói:

-Lão ngũ, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi là lo lắng Thiên Đình bây giờ đúng không? Có điều những lo lắng này căn bản chính là dư thừa, mặc dù Thiên Đình bây giờ cường thịnh, nhưng có thể mạnh hơn yêu tộc Thiên Đình năm đó sao? Cho dù là Hạo Thiên Thiên Đình, cũng chưa chắc là kém họ bao nhiêu đúng không? Thế nhưng hai Thiên Đình trước đó không phải là cũng sụp đổ rồi sao?

Lục trưởng lão lắc đầu nói:

-Cái đó không giống, yêu tộc Thiên Đình chết là bởi vì cuồng vọng; Hạo Thiên Thiên Đình vốn chính là một cái Thiên Đình lâm thời, bản thân Hạo Thiên cũng chỉ là một đồng tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn mà thôi, công đức không đủ, khí vận trấn không được cũng là bình thường. Nhưng mà Thiên Đình hiện nay thì khác, Ngọc Đế sinh theo đại khí vận, chấp chưởng thiên đạo, vô số nguyên hội, cường giả dưới trướng nhiều như mây, phía sau còn có thánh nhân tọa trận, ai có thể động vào hắn?

Ngũ trưởng lão nói:

-Chính là cái đạo lý này, Thiên Đình trước kia còn có thể dùng vũ lực để lật đổ, đó là bởi vì lúc đó bọn họ còn có địch thủ. Thiên Đình bây giờ, chưa từng có cường địch, là sự tồn tại vô địch giữa thiên địa, ai có thể lật đổ?

Tứ trưởng lão nói:

-Phía dưới thánh nhân đều là giun dế, mặc dù chúng ta chưa từng thấy qua uy nghiêm của thánh nhân, nhưng mà người trong thiên hạ đều thừa nhận câu nói này, tất nhiên là có đạo lý của nó.

Thất, Bát, Cửu, Thập, Thập Nhất trưởng lão nhao nhao gật đầu.

Bị một đám người vây công, đại trưởng lão và ba người còn lại sao có thể nói được với một đám người? Lập tức tức giận, dậm chân.

Đúng lúc này, một âm thanh ngạo kiều vang lên:

-Ta không biết thế giới bên ngoài có cái gì, nhưng mà ta biết, vinh quang tiên tổ đã bị các ngươi vứt sạch rồi.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía người nói chuyện!

Chỉ nhìn thấy một nam tử hơi ngẩng đầu lên, đi ra từ trong đám người.

-Là Thánh tử, Triệu Vũ Hoàng!

-Bái kiến Thánh tử!

Rất nhiều người sau khi nhận ra thân phận của người trẻ tuổi, nhao nhao bái kiến.

Triệu Vũ Hoàng nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, cao ngạo như là vua của các loài chim, cho dù là thấy lão tổ, cũng chỉ là khom mình hành lễ mà thôi, về phần những trưởng lão kia, hắn nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái!

-Triệu Vũ Hoàng, mặc dù ngươi là Thánh tử, nhưng mà cũng không thể vô lễ như thế!

Ngũ trưởng lão cả giận nói.

Triệu Vũ Hoàng cười lạnh nói:

-Vô lễ? Một đám nhu nhược các ngươi, lại bảo ta phải cúi đầu xuống, hành lễ với các ngươi?

Ngũ trưởng lão lập tức tức giận đến da mặt đỏ bừng.

Triệu Vũ Hoàng tiếp tục nói:

-Phượng Hoàng, Long tộc, Kỳ Lân lúc trước là ba đứa con cưng giữa thiên địa, chúng ta là đại diện cho trời cao, chưởng quản tất cả sinh linh giữa thiên địa, có được huyết thống chí cao vô thượng! Có xuất thân như vậy mà bây giờ lại chỉ có thể co đầu rút cổ ở nơi nhỏ bé chật hẹp này không dám ra ngoài, các ngươi còn cảm thấy trên mặt mình có vinh quang sao?

Ngũ trưởng lão cả giận nói:

-Đại kiếp thiên địa, tộc Phượng Hoàng phân tách, nhân tộc bên ngoài cầm quyền, loạn trong giặc ngoài, lúc này làm sao có thể ra ngoài?

Triệu Vũ Hoàng lập tức hét quát lớn:

-Bây giờ không thể? Vậy thì sao lúc trước tộc Phượng Hoàng không có bị phân tách, lại không đi ra? Lúc nhân tộc còn chưa có cầm quyền vì sao không đi ra?

Hai câu hỏi liên tục, khiến cho Ngũ trưởng lão á khẩu không trả lời được.

Lục trưởng lão tiến lên phía trước nói:

-Đó là bởi vì mệnh lệnh của tiên tổ! Đợi Độn Nhất kia, lật đổ Thiên Đình trước, rồi chúng ta mới xuất sơn!

Sau khi Triệu Vũ Hoàng cười ha ha ha ba tiếng, nói:

-Chờ? Lại là chờ? Lục trưởng lão năm đó là một người một thương quét ngang Thập Vạn Đại Sơn, một đường giết chóc, đương gọi là Huyết Vi trong Phương Hoàng, uy danh hiển hách! Ngươi đã từng là một anh hùng dám khiêu chiến với trời, bây giờ lại đợi thành một phế vật không dám ra khỏi phòng, chẳng lẽ còn muốn để cho nhiệt huyết của con cháu tộc Phượng Hoàng chúng ta chờ thành rác rưởi sao?

Lục trưởng lão nghe vậy, cũng không biết là bị tức giận hay là xúc động mà toàn thân run rẩy, cắn chặt bờ môi, cuối cùng không nói gì.

Triệu Vũ Hoàng tiếp tục nói:

-Cái tộc Phượng Hoàng thiếu từ trước đến giờ không phải cái gọi là Độn Nhất kia mà là dũng khí! Trận chiến năm đó, dũng khí của các ngươi đều bị đánh đến không còn, chỉ còn lại nhu nhược! Theo ta thấy, nếu như tiên tổ nói cái Độn Nhất kia thật sự tồn tại, vậy thì cái đó nhất định là dũng khí! Tộc Phượng Hoàng ta, không sợ hãi, huyết mạch của chúng ta cũng tuyệt đối không cho phép chúng ta tiếp tục giống như một con gà uất ức như vậy!

-Đủ rồi!

Thập trưởng lão tiến lên trước một bước, nói:

-Triệu Vũ Hoàng, ngươi thật sự là tuyệt thế thiên tài mà Phượng Sào ta ngàn vạn năm khó gặp một lần, nhưng mà so với Doanh Cáo năm đó thì lại thế nào? Hắn mang theo tộc nhân đi ra ngoài, kết quả thì sao đây? Còn không phải là biến thành một con chó của Thiên Đình sao?

Triệu Vũ Hoàng ngạo nghễ nói:

-Nếu như ta và hắn cùng sinh một thời đại, ta có thể một tay giết hắn!

Thập trưởng lão nghe vậy, lập tức cười:

-Cuồng vọng, ngu dốt!

Triệu Vũ Hoàng nói:

-Ta tu luyện mới có ba ngàn năm, ta đã thành Thiên Tiên!

-Cái gì?

Thập trưởng lão nghe vậy, lập tức biến sắc, vẻ mặt không dám tin.

Bạn cần đăng nhập để bình luận