Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 865: Con thỏ muốn làm võ đạo tiên


Chương 865: Con thỏ muốn làm võ đạo tiên





Tần Thọ nghe đến đây, hơi nhìn về phía Nam Vô Tội một chút, sao hắn lại có cảm giác võ đạo tiên này giống như là trộn lẫn của hắn vậy?

Bản lĩnh khác thì Tần Thọ không có, nhưng mà ngộ đạo? Không phải chính là ăn sao?

Phá đạo, không phải chính là tiêu hóa sao?

Cái gọi là ngộ đạo, phá đạo, không phải chính là ăn cơm đi ị, rồi lại ăn cơm đi ị sao?

Tần Thọ sờ sờ cằm, quyết định, chờ bên kia đánh xong, hắn nhất định phải tìm Nam Vô Tội học một ít pháp môn võ đạo tiên này để tu luyện!

Đúng lúc này một tiếng nổ vang lên, sau đó thì giống như là âm hưởng dẫn nổ, bầu trời nổ mạnh liên tiếp không ngừng.

Tần Thọ đã không nhìn thấy rõ tình hình chiến đấu, hắn chỉ có thể nhìn thấy trên bầu trời không ngừng thấp thoáng hiện lên các loại đồ đằng, sao trời lóa mắt, đuôi của thần long, càng đánh về sau tất cả hư ảnh đều biến mất, hư không vỡ vụn thành từng khối, từng đạo nguyên thủy và phù văn va chạm trên bầu trời, bạo tạc…

Tần Thọ há to miệng nhìn một màn trước mắt này, líu lưỡi nói:

-Đệch, đây là đại đạo đối bình à?

Mèo béo nói:

-Thật là đáng sợ, bọn gia hỏa này đã không còn câu nệ vận dụng đạo hữu hình rồi, mà là đang liều đạo hạnh sâu cạn. Loại liều mạng này chính là đáng sợ nhất… Một khi mở ra đại đạo đối bình thì không thể quay lại nữa mà thẳng đến khi liều hết tất cả đạo ấn mới có thể kết thúc. Có điều khi không có đạo ấn phù văn, trong thời gian ngắn sẽ mất đi liên hệ với đạo, toàn bộ phép thuật sẽ biến mất, không khác gì người bình thường. Thậm chí còn có thể nặng hơn, không chết cũng tàn phế!”

Nhưng mà Tần Thọ lại không nghĩ như vậy, ở trong mắt người khác đạo ấn phù văn vô cùng kinh khủng, nhưng mà trong mắt hắn thì lại chỉ là bữa tiệc phong phú! Đáng tiếc, những phù văn này không phải phù văn bình thường, những phù văn này có liên hệ với nhau, phác họa ra từng đạo thần đồ đạo vận, hiển nhiên, những phù văn này đã tạo thành một loại phương pháp tấn công nào đó mà Tần Thọ xem không hiểu.

Nếu hắn thật muốn đi qua, sợ là đồ vật không ăn được, còn phải tặng đầu người.

Cho dù là như thế, Tần Thọ vẫn lau nước bọt ở khóe miệng đi, có chút bận tâm hỏi:

-Tiền bối không sao chứ?

Mèo béo liếc nhìn Tần Thọ nói:

-Cho dù có chuyện gì thì ngươi có cách gì không?

Tần Thọ há hốc mồm, bất đắc dĩ nói:

-Thật đúng là không có cách gì… Có điều, dù sao thì chúng ta cũng phải làm cái gì chứ.

Nói xong, Tần Thọ quay vòng quanh ở bên cạnh, nghĩ xem làm thế nào để giúp Nam Vô Tội một tay.

Đúng lúc này, một tiếng vang lớn lại vang lên, Tần Thọ nhìn thấy một đạo khí lãng cuốn tới, những nơi đi qua hư không vỡ nát như cái gương, nhao nhao nổ nát vụn!

Tần Thọ và mèo béo bị dọa đến quay người nhanh chân chạy, chạy một hơi mười vạn dặm, mới thoát khỏi không bị cuốn vào nguy hiểm bên trong hư không vỡ vụn.

Hư không vỡ vụn, còn gọi là không gian vỡ vụn.

Trên lý luận loại sức mạnh này có thể phá nát tất cả sinh linh và vật chất trong không gian.

Cho nên, cho dù Tần Thọ và mèo béo đều đã đạt đến tầng Kim Tiên thì cũng không dám đón một chiêu này.

-Lão gia tử, ngài không sao chứ? - Tần Thọ kêu lớn tiếng hỏi.

Bành!

Lại là một tiếng trầm vang, cường quang sinh ra từ bạo tạc ở nơi xa bắt đầu dần dần ảm đạm, sau đó Tần Thọ nhìn thấy trong hư không mênh mông có năm người!

Chính giữa là Nam Vô Tội, tóc tai bù xù, toàn thân đẫm máu, có điều ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, phong mang tất lộ, nhếch miệng cười gằn nói:

-Bình thường, đang sảng khoái đây.

Mà lúc này tứ đế thì lại là vô cùng thê thảm.

Câu Trần đại đế mất nửa người, Trường Sinh đại đế chỉ còn lại có một cái đầu lâu, Đông Cực Thanh Hoa đại đế mất một cái chân, ngực bị đánh thủng; Tử Vi đại đế nhìn thì có vẻ hoàn chỉnh nhất nhưng mà sắc mặt của hắn lại khó coi hơn tất cả mọi người, hiển nhiên hắn bị thương cũng không ít hơn người khác.

Có điều khiến cho Tần Thọ kinh ngạc chính là Thái m tinh quân trước đó chật vật nhất thì lúc này trạng thái lại là tốt nhất, áo nàng đã được khôi phục như lúc đầu, bồng bềnh như tiên đứng ở trên bầu trời, dưới chân giẫm lên Thái m Tinh, híp mắt nhìn Nam Vô Tội.

-Nam Vô Tội, tới bây giờ, ngươi còn muốn cản trở đường đi của chúng ta sao? - Thái m tinh quân hỏi.

Nam Vô Tội lắc lắc cánh tay nói:

-Lại đến đi.

Vừa nói, toàn bộ vết thương trên người Nam Vô Tội đã hồi phục như cũ, sau đó mỉm cười với đám người, ngoắc ngoắc ngón tay:

-Tới đi.

Đám người nhìn thấy vậy thì tất cả đều biến sắc!

Đã đánh lâu như vậy rồi, những vết thương của gia hỏa này lại toàn là giả vờ, thực tế một cọng lông của hắn cũng không có bị thương!

Tứ đế và Thái m tinh quân cùng nhìn nhau, sau đó tập thể lui lại phía sau một bước:

-Nam Vô Tội, cho ngươi thêm cơ hội ba ngày để suy nghĩ, ba ngày sau, hoặc là ngươi nhường đường, hoặc là chúng ta giết ngươi, hoặc là ngươi giống như lúc trước, khiến chúng ta ngủ say.

Nói xong, thân thể tứ đế cũng khôi phục như lúc ban đầu, từng người rời đi.

Thái m tinh quân thì đi vào Thái m Tinh, trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Thái m Tinh lập tức biến lớn, hóa thành một ngôi sao vô cùng to lớn!

Tần Thọ thì nhanh chóng chạy tới hỏi:

-Tiên bối, người không sao chứ?

Nam Vô Tội phất phất tay, khinh thường nói:

-Có thể có chuyện gì chứ?

Tần Thọ vỗ lồng ngực nói:

-Không sao thì tốt rồi, ngài có thu đồ đệ không?

Nam Vô Tội sững sờ nói:

-Thu đồ đệ, thu ai?

Tần Thọ vội vàng nhe răng một cái, cười ha hả chỉ vào mình.

Hai mắt Nam Vô Tội trợn một cái, cười lạnh một tiếng nói:

-Ngươi?

Sau đó Nam Vô Tội lắc đầu rồi rời đi.

Tần Thọ thấy liền túm lấy cái đuôi của mèo béo, kéo lấy mèo béo đuổi theo, vừa đi vừa nói:

-Ta nghe con mèo này nói, người đây là một mạch của võ đạo tiên hả?

Nam Vô Tội từ chối cho ý kiến.

Tần Thọ nói:

-Người nhìn xem, luyện võ đạo tiên này của người đều bị bệnh xương cổ và thoát vị đĩa đệm… ách… dù sao người cũng không đi ra ngoài, người truyền cho ta, ta giúp người ra ngoài phát dương quang đại, không tốt sao?

Trên đường đi, Tần Thọ lải nhải cả ngày, Nam Vô Tội chỉ lắc đầu không nói lời nào, mãi cho đến khi đến viện tử hắn ở, lúc này mới quay đầu đóng cửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận