Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 708: Tin mật



Chương 708: Tin mật





Đúng như Tần Thọ suy nghĩ, thiếu một cái bánh xe rõ ràng tốc độ của chiến xa thấp xuống không ít, đối phương lại muốn chặn đường bọn người Thanh Phong, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn người Thanh Phong đi vào Ngũ Trang Quan.

Sau đó Thanh Phong vung tay lên, một đạo linh phù bay ra, chủ điện bên trong Ngũ Trang Quan tức giận hét lớn một tiếng:

-Thiên!

Tiếp theo, trong nhát mắt bốn phía Ngũ Trang Quan hóa thành hư vô, bốn phía thế giới dường như trực tiếp biến thay thương thiên! Trận tứ tượng biến mất, nhưng mà lưới của con nhện kia như thế nào cũng không rơi đến bên trên Ngũ Trang Quan, ngược lại lại bay lên, giống như là không có khí lực, cứ như vậy lơ lửng trong không khí.

Nam tử mặc khôi giáp đỏ xuống dưới ngăn cản, Thanh Phong nhìn thấy thế, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên quay người nhìn về phía xa dường như muốn đuổi theo ngăn cản con thỏ.

Sau đó cái con thỏ kia nhếch miệng cười với hắn, sau khi nở nụ cười chân thành ngây thơ thì quay người kéo lấy bánh xe của hắn nhanh chân chạy.

Nam tử mặc khôi giáp đỏ nổi giận gầm lên một tiếng:

-Con thỏ chết tiệt!

Có điều khiến cho tất cả mọi người bất ngờ đó chính là, nam tử mặc khôi giáp đỏ cũng không tiếp tục đuổi theo con thỏ, mà lại lái xe ngựa xông về phía Nhện Núi nói:

-Trận này ngươi có thể phá được không?

Nhện Núi nói tiếng người nói:

-Trận của Trấn Nguyên Tử, ta không phá nổi. Có điều, lúc đó quốc sư đưa cho ta vật này, có lẽ có thể giúp được chút gì đó.

Trong lúc nói chuyện, Nhện Núi phun ra một mảnh kim phiến vàng óng, phía trên có một chút hoa văn, nhưng mà bởi vì kim phiến chỉ là một mảnh vụn, cho nên cũng không nhìn ra cụ thể là cái gì.

Có điều kim phiến vừa xuất ra, Nhện Núi và nam tử mặc khôi giáp đỏ rõ ràng trang nghiêm lên, hiển nhiên hai là lòng hai người cực kỳ sùng kính và kính sợ kim phiến, không dám có chút lãnh đạm nào.

Tần Thọ chạy một hồi, kết quả phát hiện nam tử mặc khôi giáp đỏ không đuổi theo, hắn cũng là một bụng nghi hoặc.

Tần Thọ có cái ý nghĩ to gan, chẳng lẽ đối phương cũng biết thân phận của hắn? Không muốn động thủ với hắn là lo lắng có cái nhân quả gì?

Có điều Tần Thọ suy nghĩ lại một chút thái độ của Lôi Khâu đối với hắn, hắn cũng có chút không chắc, cũng không dám mạo hiểm.

Đúng lúc này, Thanh Phong cầm một viên đá hình cái cầu bằng bạch ngọc nho nhỏ, vung lên với Tần Thọ, cái cầu nhỏ kia hóa thành cầu dài vạn trượng trực tiếp đưa tới trước mặt Tần Thọ.

Thanh Phong nói:

-Con thỏ, mau tới.

Tần Thọ nhanh chóng nhảy tới, Thanh Phong lại vẫy tay một cái, thân cầu rút ngắn, Tần Thọ đi theo cầu liền tiến vào bên trong Ngũ Trang Quan.

Lúc này bên trong Ngũ Trang Quan còn tính là hợp quy tắc, khách vừa mới bộc phát chiến đấu và hỗn loạn chủ yếu đều là khách ở phía ngoài khu vực chờ của Ngũ Trang Quan. Cũng không có lan đến gần bên trong…

Đi vào Ngũ Trang Quan, Tần Thọ nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, hắn lập tức thấy cái gốc cây Nhân Sâm Quả khổng lồ. Sở dĩ hắn vừa nhìn một cái đã nhận ra chủ yếu là vì cái cây ăn quả kia thật sự quá lớn. Bốn phía của cây ăn quả cũng có không ít lầu các, nhưng căn bản không ngăn được cái thân thể bá đạo kia… Cái này giống như là một cái ô lớn, phủ một mảnh nhỏ lên khu vực nội điện.

-Thỏ Thỏ, ngươi nhìn cái gì đấy?

Lý Trinh Anh thấp giọng hỏi.

Tần Thọ có tật giật mình thu hồi ánh mắt, vội ho một tiếng nói:

-Không có gì… Đúng rồi, Thanh Phong ngươi nói Trấn Nguyên Tử không có ở Ngũ Trang Quan, đúng không?

Nói xong, hắn lại liếc qua cây Nhân Sâm Quả.

Lúc này, tâm tư Thanh Phong không có ở trên thân Tần Thọ mà là đang giúp Minh Nguyệt kiểm tra vết thương, và nhét đan dược cho hắn, đồng thời còn muốn cảnh giác Nhện Núi và nam tử mặc khôi giáp đỏ ở phía xa. Cho nên, đầu hắn cũng không quay lại mà nói:

-Nếu như sư phụ ta ở nhà, chỉ là một con Nhện Núi, còn không phải là chỉ cần một bàn tay là đập chết nó rồi hay sao? Đâu cần sử dụng cái gì mà thiên đại trận?

Tần Thọ nói:

-Nhện Núi? Ta đã thấy qua ở trong một quyển sách, có vẻ như giữa thiên địa chỉ có một con đúng không? Có điều sách mà ta đọc không có nói xuất xứ của nó, chỉ viết cách chế biến, vị và bổ thận.

Nghe nói như thế, đám người không còn gì để nói…

Trung Sơn đạo nhân dở khóc dở cười nói:

-Ăn Nhện Núi? Ngươi cũng biết Nhện Núi là cái gì?

Tần Thọ lắc đầu.

Trung Sơn đạo nhân nói:

-Từ bàn cổ khai thiên tích địa đến nay, sinh linh đầu tiên được tạo ra giữa thiên địa cũng không phải là người, cái này ngươi biết không?

Tần Thọ gật đầu nói:

-Nữ Oa tạo ra con người, ta biết.

Trung Sơn đạo nhân tiếp tục nói:

-Đời sinh linh đầu tiên, cũng trở thành Cổ Thần hoặc là hung thú. Một nhóm Cổ Thần này lấy Phượng Hoàng, Long, Kỳ Lân làm chủ, đối kháng lẫn nhau, đánh đến đất trời điên đảo, thời đại này trở thành thời đại Viễn Cổ.

Tần Thọ tiếp tục gật đầu.

Trung Sơn đạo nhân nói tiếp:

-Thời kỳ đó, tổ tiên của Long tung hoàng, tổ tiên của Phượng và Hắc Kỳ Lân cường đại nhất, được gọi là sinh linh mạnh nhất thiên địa. Vốn dĩ tất cả mọi người coi tạo thế chân vạc sẽ tồn tại mãi như thế, ai biết được về sau có một ngày, bên trên trời có hai người xuống.

Tần Thọ hỏi:

-Ai vậy?

Trung Sơn đạo nhân nói:

-Một người tên Đế Tuấn, một người tên Thái Nhất.

Tần Thọ kinh hô:

-Đông Hoàng Thái Nhất?

Tần Thọ không biết nhiều về Đế Tuấn, chỉ biết hắn có chín con trai, Đông Hoàng Thái Nhất được nhắc đến cũng chính là yêu tộc đại đế trên Thiên Đình, nhiều hơn nữa thì Tần Thọ cũng không biết rõ. Nhưng mà hắn hiểu được một cái đạo lý, hai người này đều rất mạnh!

Trung Sơn đạo nhận gật đầu nói:

-Không sai, chính là Đông Hoàng Thái Nhất đại danh đỉnh đỉnh. Bọn họ tự xưng đến từ trong mặt trời, là Kim Ô biến thành, muốn chưởng quản mảnh thiên địa này. Mảnh thiên địa mà bọn họ chưởng quản không gọi là Địa Tiên Giới mà gọi là Huyền Hoàng đại lục.

Tần Thọ chẹp chẹp miệng, nói:

-Sau đó thì sao? Hai huynh đệ bọn họ đi khiêu chiến ba đại tộc hả? Điên rồi sao?

Trung Sơn đạo nhân cười khổ nói:

-Lúc ấy tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, lúc ấy táo bạo nhất là trưởng lão tộc Phượng Hoàng khiêu chiến hai huynh đệ này tại chỗ, kết quả chỉ có một mình Đông Hoàng đi. Hai người ước chiến trên biển bắc, đám người vây xem. Kết quả, Phượng tộc dùng vô số phương pháp cũng không phá nổi phòng ngự của Đông Hoàng Thái Nhất. Đông Hoàng Thái Nhất chỉ dùng một chiêu đã chém chết trưởng lão của tộc Phượng Hoàng, chấn kinh thiên hạ lúc đó.

-Về sau tổ tiên Phượng Hoàng xuất quan, hai người đại chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng tổ tiên Phượng Hoàng bị buộc không thể không niết bàn trùng sinh. Tộc Phượng Hoàng suy sụp từ đây…

Bạn cần đăng nhập để bình luận