Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 314: Con thỏ bị hãm hại (2)


Chương 314: Con thỏ bị hãm hại (2)





Tần Thọ nhìn bóng lưng của Tùng Quả, lại nhìn Thiết Trúc này, ngược lại cũng không có suy nghĩ vớ vẩn gì.

Tần Thọ trước đó chỉ thuần túy là muốn ở lại học chút bản lĩnh, tăng thêm thực lực, tìm ra nguyên nhân bệnh của mình, sau đó chữa cái bệnh này.

Nếu hôm nay đã ở lại, Tần Thọ vẫn rất quý trọng cơ hội học tập lần này, vì vậy hắn cầm lấy rìu, đung đưa cánh tay, đi về phía Thiết Trúc.

Nâng rìu, hạ xuống!

Keng!

Đốm lửa văng khắp nơi.

Tần Thọ kinh ngạc nhìn Thiết Trúc trước mắt, dựa vào sức mạnh của hắn, mặc dù rìu không đủ sắc bén, có điều cũng có thể chém sắt như chém bùn! Thế nhưng Thiết Trúc này so với sắt còn cứng hơn, một rìu chặt xuống chỉ có thể để lại một vệt chém trắng!

Tần Thọ kinh ngạc nói:

-Trời, đây là trúc gì? Cứng như thế!

-Ta không tin thứ quỷ quái này, đám đệ tử nhập môn có thể chặt được, thỏ gia ta mà lại không chặt được? Tiếp tục thôi!

Tần Thọ tiếp tục vung rìu lên chặt xuống.

Âm thanh keng keng keng không ngừng bên tai, nhưng điều khiến Tần Thọ buồn bực chính là, chém một trăm nhát, trúc mới chém hở một nửa!

Tần Thọ bặm môi nói:

-Cứng như thế? Độ cứng này sắp vượt mặt pháp bảo rồi ấy chứ? Người mới của Phương Thốn Sơn đều mạnh vậy sao? Lên núi đều chặt cái thứ này?

Mặc dù có chút lầu bầu, thế nhưng lần này Tần Thọ muốn học thật, cố gắng học cho ra hồn người, cho nên tiếp tục cắm đầu chặt.

Cùng lúc đó, Phương Thốn Sơn, dưới Thính Cổ.

Quảng Sơn cười ha hả, bưng một tách trà, uống một hơi cạn sạch, nói:

-Đại sư huynh, chiêu này của ngươi cao nha! Để con thỏ kia đi chặt Thiết Trúc, ha ha... Thiết Trúc kia mặc dù chỉ là vật liệu Hoàng cấp, nhưng về độ cứng thì phải xếp số một nha!

-Hơn nữa, dưới Thiết Trúc lại được thêm đại trận, độ cứng của mỗi một cây Thiết Trúc, cũng không kém so với vật liệu Huyền cấp, đừng nói chi hắn chỉ là một con thỏ.

-Cho dù là tiên nhân bình thường, cũng không làm gì được Thiết Trúc.

-Xem ra, rốt cuộc con thỏ này cũng có việc làm.

Quảng Vân đắc ý thổi trà:

-Con thỏ đó vừa nhìn là biết không phải đèn cạn dầu, nếu nhàn rỗi, nói không chừng sẽ quậy cho Phương Thốn Sơn này xảy ra chuyện. Ý của sư phụ mơ hồ không rõ, ta cũng không dám đưa ra phán đoán. Để hắn nhàn rỗi gây chuyện, không bằng tìm cho hắn một ít chuyện làm.

Quảng Sơn gật đầu nói:

-Đại sư huynh thông minh, nhưng mà, một ngày ba trăm cây Thiết Trúc, có phải hơi nhiều không? Ta thấy khí lực của con thỏ kia không kém, nhưng mà phải chặt ba trăm cây, e rằng phải chặt tới nửa đêm đó?

Quảng Vân lắc đầu nói:

-Chặt đi, tinh lực tiêu hết sạch, hắn sẽ ngừng thôi. Bằng không hắn lôi kéo chúng ta truyền công pháp cho hắn, ngươi truyền không?

Quảng Sơn câm nín...

Nói đến đây, Quảng Sơn vô thức liếc mắt nhìn cao đài xa xa, từ góc độ của họ, có thể nhìn thấy trên cao đài luôn có một cái bóng nhảy lên, hình như là con khỉ.

Quảng Sơn hâm mộ nói:

-Ta và huynh lên núi, đều là đốn củi ba năm, nấu nước ba năm, đọc sách rèn chữ ba năm, đối nhân xử thế ba năm, mới có thần thông để học. Con khỉ này không biết vớ được vận cứt chó gì, ngày đầu tiên tới, ngủ cũng chưa ngủ, đã được truyền thụ thần thông rồi... Haiz...

Quảng Vân lắc đầu nói:

-Sư phụ đã sớm nói, con khỉ này không giống những người khác. Ngươi cũng không cần hâm mộ, sớm vài năm, muộn vài năm, ngươi cũng không kém người khác bao nhiêu.

Quảng Sơn gật đầu nói:

-Ừ, nhưng mà...

Lập tức Quảng Sơn cười nói:

-Ha ha, cũng không biết con thỏ kia biết con khỉ đã học thần thông, nó sẽ như thế nào.

Quảng Vân nói:

-Giấu trước đã, cho dù biết, thì tính sao? Nơi này là Phương Thốn Sơn, muốn dạy ai thì dạy người đó!

Quảng Sơn gật đầu theo...

Một canh giờ qua đi, ngoài rừng Thiết Trúc.

-Mẹ nó! Đây căn bản không phải việc người làm!

Tần Thọ nhìn mười cây Thiết Trúc trong tay oa oa hét lớn!

Tần Thọ cũng không ngốc, chặt đến bây giờ, hắn căn bản có thể xác định rồi, độ cứng của Thiết Trúc này người bình thường cơ bản khó có thể chặt được!

Nói cái trò này là cho đệ tử nhập môn chặt, đánh chết Tần Thọ cũng không tin!

Nếu không phải đệ tử nhập môn chặt, vậy vì sao cho hắn chặt?

Rõ ràng là hắn bị hãm hại rồi!

Tần Thọ nghĩ đến đây, trong lòng tức giận, quăng Thiết Trúc sang bên muốn đi tìm Tùng Quả hỏi rõ.

Ngay khi Tần Thọ muốn đi, vô thức liếc mắt nhìn rừng Thiết Trúc một cái, Thiết Trúc rậm rạp xanh tươi trong gió nhẹ nhàng phe phẩy phiến lá, như đang cáo biệt, lại như đang vênh váo đắc ý.

Tần Thọ nhướng mày một cái, hai mắt sáng rỡ, tiếp theo khóe miệng nhếch một cái, nở nụ cười xấu xa.

Rừng Thiết Trúc rộng bao nhiêu? Tần Thọ không biết, nói là một mảng, nhưng cái mảng này cơ bản là không thấy được phía cuối.

Mặc dù Phương Thốn Sơn chỉ là một ngọn núi, nhưng đây là ở Địa Tiên Giới, ngọn núi này cũng không phải dạng nhỏ.

Tần Thọ không có hứng đi dạo bên ngoài, mà tiến vào chỗ sâu trong rừng, sau khi kiểm tra bốn phía không có ai khác, dùng răng cắn một cây Thiết Trúc, chỉ nghe răng rắc một tiếng vang giòn!

Cây Thiết Trúc mà ngay cả rìu bổ củi cũng không chặt được lại vang lên tiếng răng rắc.

Tần Thọ nhíu mày thỏa mãn, nhấm nháp nhai nhai rồi nuốt vào trong bụng, thầm nói:

-Răng của ta đúng là không làm ta thất vọng, không tồi không tồi...

Thiết Trúc không hổ là thực vật Hoàng cấp, mặc dù nguyên khí không phải nhiều lắm, nhưng so với ngồi đả tọa nhanh hơn nhiều. Bọn hắn muốn chơi, thỏ gia ta phụng bồi bọn hắn đến cùng… Ừm, hiện tại bắt đầu!

Sau đó thì nghe thấy trong rừng Thiết Trúc truyền ra từng tiếng như chuột gặm gỗ, răng rắc, răng rắc từng cây Thiết Trúc đổ rạp xuống đất, sau đó được con thỏ nhét vào Hắc Ma Thần Hạp. Ngay cả gốc rễ của Thiết Trúc, Tần Thọ cũng không bỏ qua, có thể kéo ra thì kéo ra, không kéo ra được thì cắn răng đào ba thước đất, cũng phải lấy ra bằng được!

Tùng Quả trở về đọc sách một ngày, ăn uống no đủ rồi ngủ một giấc, thấy mặt trời cũng sắp xuống, thì nghĩ cũng nên đi xem thành quả một ngày của con thỏ kia.

Tùng Quả rất hoài nghi đối với sự nỗ lực của con thỏ kia, vừa đi vừa lầm bẩm nói:

-Một ngày 300 cây Thiết Trúc, đại sư huynh không phải chỉ nói mạnh miệng. Coi như con thỏ cao siêu đi nữa, chỉ sợ không thể hoàn thành nhiệm vụ này!

Tùng Quả vừa đi vừa suy nghĩ miên man, rất nhanh đã đến bên ngoài rừng Thiết Trúc, chỉ thấy từng mảng Thiết Trúc xanh um tùm tươi tốt tung bạt theo gió thổi, như những làn sóng xanh biếc.

Phía trước rừng Thiết Trúc có mấy cây vừa bị đổ rạp xuống không lâu, bên cạnh còn 10 cây Thiết Trúc nằm trên mặt đất…

Nằm bên cạnh 10 cây Thiết Trúc là một con thỏ đang nằm ngủ ngáy o o, nước mũi sụt sịt.

Tùng Quả nhìn thấy lập tức cười ha hả đi qua nói:

-Con thỏ, 100 cây Thiết Trúc chặt xong rồi sao?

Tần Thọ xoay người, mông lung mở ra con mắt buồn ngủ nói:

-À chưa xong đâu, cây Thiết Trúc này quá cứng chặt không nổi! Tùng Quả, trước kia các ngươi đều chặt cái này sao?

Tùng Quả gật đầu nói:

-Đương nhiên.

Tùng Quả cũng không nói láo, chỉ là năm đó đám bọn hắn lên núi, không phải chặt Thiết Trúc cấp Hoàng, mà là Tôn Thánh Nguyên Vương cấp thấp nhất!

Thực vật ở Thiên Địa phân Thiên Địa Huyền Hoàng Tôn Thánh Nguyên Vương thành bốn đẳng cấp. Thiên Địa Huyền Hoàng là Tiên cấp, Tôn Thánh Nguyên Vương là cấp bậc dành cho người phàm.

Nhưng cho dù là như thế, Tùng Quả bọn hắn cũng là một tháng mới chặt Thiết Trúc, mà không phải một ngày 300 cây!


Bạn cần đăng nhập để bình luận