Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 374: Ba tên ngốc



Chương 374: Ba tên ngốc





Đáng tiếc, căn bản là Văn Khúc Tinh không chút để ý mà chỉ hỏi:

-Biết sai chưa?

Rau Hẹ và Trùng Bát gật đầu lia lịa.

Văn Khúc Tinh hỏi:

-Các ngươi biết mình sai ở chỗ nào?

Rau Hẹ và Trùng Bát nhìn nhau, tiếp tục gật đầu.

Văn Khúc Tinh lập tức tức giận:

-Biết sai, sao còn phạm vào? Đáng đánh!

Sau đó Văn Khúc Tinh liền quất cho mỗi người một gậy, đánh cho hai người trở nên thảm hại.

Đánh xong, Văn Khúc Tinh tiếp tục hỏi:

-Biết mình sai ở chỗ nào?

Rau Hẹ và Trùng Bát lại nhìn nhau lần nữa, sau đó đồng thời lắc đầu, nói:

-Không biết.

Văn Khúc Tinh lại đánh một trận, vừa đánh vừa nói:

-Không biết? Tới bây giờ vẫn còn không biết? Vậy hôm nay ta sẽ để cho các ngươi biết thật rõ!

Rau Hẹ, Trùng Bát:

-…

Trong Văn Khúc Cung, Mộc Đầu nói lắp, ba tên đại ngốc, Lý Trinh Anh nhao nhao thò đầu ra, thấy cảnh này, từng kẻ cùng nhau nhe răng toét miệng cười.

Khôi Nhị nói:

-Sư phụ đáng sợ quá, còn hung dữ hơn cả cha.

Khôi Tam lắc đầu nói:

-Không sao không sao, nếu cha chúng ta ở đây, thì vui cũng đánh mà không vui cũng đánh…

Khôi Nhất tát từng người một cái:

-Ngậm miệng!

Khôi Nhị Khôi Tam đáng thương nói:

-Đại ca, huynh đánh bọn đệ làm gì?

Khôi Nhất nói:

-Đánh thay cha. Cha từng nói, đi ra ngoài, mỗi ngày đánh ba cái, cho các ngươi khỏi quên đi hương vị quê nhà.

Khôi Nhị, Khôi Tam:

-…

Mộc Đầu và Lý Trinh Anh cũng không còn gì để nói, trong lòng tự nhủ: “Đây là kiểu cha gì vậy?”

Trong lúc đó, Văn Khúc Tinh lại bắt đầu tra hỏi vòng thứ hai:

-Bây giờ biết chưa?

-Biết…

Trùng Bát và Rau Hẹ thử nói một chữ để thăm dò.

-Hửm?

Văn Khúc Tinh giơ cao gậy lên.

-Chưa…

Trùng Bát và Rau Hẹ thăm dò.

Chiếc gậy Văn Khúc Tinh giơ lên đột nhiên rơi xuống, bốp bốp hai tiếng, rơi xuống người Rau Hẹ và Trùng Bát, đồng thời, nghiêm khắc dạy dỗ:

-Có mỗi việc nói chuyện, cũng ấp a ấp úng, đó không phải là hành vi của quân tử! Đáng đánh!

Trùng Bát và Rau Hẹ mặt mày cay xè, bọn hắn coi như đã nhìn ra, hôm nay tiên sinh thật sự không vui, cho nên mới tìm lý do để đánh học sinh đây… Trận đòn hôm nay muốn tránh đương nhiên là không thể rồi.

Văn Khúc Tinh dường như là thực sự tức giận, đánh lấy đánh để rồi mắng:

-Mẹ nó, con thỏ chết tiệt kia, tới đây rồi mà còn không vào, ta đánh chết cả họ nhà ngươi!

Nghe vậy, mặt Trùng Bát và Rau Hẹ cùng đen lại, náo loạn nửa ngày, hóa ra Văn Khúc Tinh đánh người không phải vì bọn họ, mà đây là vô duyên vô cớ chịu tội thay con thỏ kia!

Trùng Bát vô cùng đáng thương nói:

-Sư phụ, con thỏ gọi bọn ta đi là vì muốn giúp người, người đó quá đáng thương.

Văn Khúc Tinh hừ lạnh một tiếng:

-Nhiều lý do! Cho ngươi một cơ hội, giải thích rõ ràng, nếu không, trận đòn hôm nay ngươi đương nhiên là trốn không thoát.

Trùng Bát nghe xong, liền nhanh chóng kể lại một lần từ đầu đến cuối chuyện trốn học, về sự cố thê thảm của cây giống.

Kể xong, Trùng Bát và Rau Hẹ ngẩng đầu nhìn Văn Khúc Tinh, bộ dáng giống như chúng ta đúng là đã làm được việc tốt, dáng vẻ như đang chờ một lời khen từ tiên sinh…

Văn Khúc Tinh cũng khẽ gật đầu, đồng tình nói:

-Chuyện này, các ngươi làm không tồi.

Trùng Bát và Rau Hẹ thở phào nhẹ nhõm.

Vào đúng lúc này, Văn Khúc Tinh đột nhiên vung gậy vỗ ba ba hai tiếng, sau đó răn dạy nói:

-Hai đứa ngu ngốc các ngươi, chuyện làm việc thiện làm sao có thể tự mình làm, không gọi đồng môn, không hề nói với sư trưởng? Đáng đánh!

Dù cho Trùng Bát và Rau Hẹ có nghe như thế nào đi chăng nữa, lời nói này đều không giống như đang nói với bọn họ, dường như bọn họ lại gián tiếp chịu đòn một trận thay cho Tần Thọ rồi, nỗi uất hận lập tức dâng lên trong lòng... âm thầm nguyền rủa: “Con thỏ chết tiệt!”

Vừa đúng lúc này, một trận ầm ầm của tiếng chân ngựa, kèm theo đó là một tiếng hét truyền đến:

-Tránh đường! Tránh đường! Mau tránh đường! Cán chết không chịu trách nhiệm đâu!

Vào thời điểm Văn Khúc Tinh vừa nghe thấy, liền xoay người một cái, đi vào Văn Khúc Cung.

Lúc Trùng Bát và Rau Hẹ vừa mới lấy lại tinh thần, chỉ thấy trước mặt đều là móng ngựa!

Sau đó Trùng Bát liền nhìn thấy chân ngựa đang đáp xuống trước mặt mình một cách rõ ràng, theo sau từng vết chân ngựa in lên chính là vệt bánh xe cứ thế mà cán qua...

Khôi Tam nói:

-Đại ca, con ngựa đó thật là hung hăng!

Khôi Nhị tiếp lời nói:

-Quá hung hăng rồi, đại ca ta không thể nhìn nổi nữa! Nhiều con ngựa như vậy đều đi đến đạp Trùng Bát, thật là quá đáng mà!

Ánh mắt của Khôi Nhất sáng lên, dùng sức gật đầu, lớn tiếng mà mắng:

-Câm miệng! Nói ít làm nhiều! Địa bàn của chúng ta, không thể để cho những con ngựa này trở nên quá kiêu ngạo được, đồng môn của chúng ta, không thể để bọn chúng giẫm lên nữa! Chúng ta cũng đi lên đạp đi!

Khôi Nhất Khôi Nhị vừa nghe thấy, dùng sức gật đầu, khen ngợi nói:

-Đại ca anh minh!

Và thế là, ba tên ngốc ngay lập tức xông ra ngoài...

Trùng Bát vừa ngẩng đầu lên, mắng một tiếng:

-Mẹ kiếp, con ngựa từ đâu ra thế?

Lời vừa thốt lên, liền thấy bàn chân to hiện ra ở trước mặt!

Ầm ầm!

Nguyên bàn chân to hạ xuống, Trùng Bát còn chưa kịp mắng xong đã bị một chân giẫm lên trên mặt!

Tiếp sau đó chính là tiếng rầm rập rầm rập của một trận giẫm loạn.

Ngược lại, Rau Hẹ ở bên cạnh lại đầy vẻ ngơ ngác, bởi vì dù cho có là bước chân ngựa hay là ba tên ngốc, cũng không hề giẫm trúng nàng. Lúc đầu nàng cũng có chút sợ hãi, sau đó chỉ thành thật mà ngồi ở một bên xem náo nhiệt thôi...

Trùng Bát mơ mơ hồ hồ chịu một trận giẫm đạp, cuối cùng nổi giận lên, lớn tiếng quát:

-Ai đạp ta!

Rống lên một tiếng, những người đang đạp ngay lập tức dừng lại, ngay tại thời điểm khói bụi đang tan đi, ba bóng người ngoảnh đầu xoay người, giả bộ làm ra vẻ vô tội mà nhìn trời, ngó đất, chơi ngón tay.

Trùng Bát vẫy vẫy tay xua đi bụi bặm, nhìn ngó xung quanh, nghe thấy cách đó không xa có một cỗ xe ngựa hùng vĩ, một bầy ngựa chiến dũng mãnh mặt mày hung tợn, trông vô cùng hung hãn, dường như không phải là ngựa, mà chính là một bầy sói, Trùng Bát nhìn đến cũng nhịn không được mà giật mình.

Nhìn về cỗ xe ngựa đó, giống hệt như một chiếc rìu chiến, khí chất anh dũng đến không thể nói thành lời.

Nhìn vật biết người, chủ nhân của chiếc xe ngựa này hiển nhiên cũng không phải là người dễ trêu chọc.

Nhìn lên phía trên xe, chỉ thấy một nam tử có mái tóc hoa râm, tuy rằng ánh mắt trông không hung dữ, thế nhưng sự nóng nảy không nói đạo lý từ trong xương tủy gần như hiện rõ lên trên mặt, khiến người một khi nhìn thấy liền biết được, đây không phải là một người tốt!

Nhìn về phía bên cạnh nam tử, bởi vì vấn đề của góc nhìn, không thấy được mặt, chỉ có thể thấy được một đôi tai thỏ cứ ở đó mà lắc qua lắc lại...

Nhưng mà Trùng Bát không cần nhìn cũng biết được, ở Thiên Đình, con thỏ có thể dây dưa cùng với loại người này mà vẫn chưa bị nhừ đòn, vậy thì chỉ có con thỏ vô lương tâm ở trong Nguyệt Cung đó mà thôi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận