Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 451: Câu Trần bị ép khổ



Chương 451: Câu Trần bị ép khổ





Nữ Vương Bệ Hạ tò mò nhìn vào bên trong hố, thấy Như Ý chân tiên vừa nãy vẫn còn đang vênh váo giờ đây phụt máu, hai mắt như gấu trúc ngã xuống, không rõ sống chết.

Con thỏ quay lại nhìn nàng cười một tiếng, khiến Nữ Vương sợ hãi vội vàng lùi lại.

-Muội tử, chạy cái gì? Ta đâu có ăn ngươi. Hơn nữa, ngươi biết đường lên Thiên Đình không? - Tần Thọ hỏi.

Nữ Vương bệ hạ run rẩy nói:

-Thiên Đình? Ngươi đi Thiên Đình làm gì? Không phải Thiên Đình bị một tên yêu quái đáng sợ phá hủy rồi sao?

-Hả?

Trâu như vậy? Thiên Đình hủy rồi? Chuyện gì đang xảy ra thế? Hằng Nga có bị sao không? Ngọc Đế nữa? Câu Trần nữa? Tứ Ngự nữa? Thần Tiên của Thiên Đình đâu?

Lần đầu tiên Tần Thọ chủ động nhảy vào lòng của một nữ tử, chen vào giữa hai bầu ngực, oa oa kêu lên! Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên hắn không có chút tạp niệm nào, chỉ đơn thuần kêu loạn lên thôi… Hỏi xong hắn liền thấy hối hận, nếu như hỏi Tứ Phương đại đế, các vị chư thần trên trời, vị nữ vương này chắc còn biết đến. Nhưng mà Hằng Nga chẳng qua là một vị tiểu tiên thôi, ở trên Thiên Đình chỉ như là một cây kim dưới đáy biển, làm sao mà cô nàng này biết được Hằng Nga chứ?

Thiên Đình cũng hủy rồi, vậy thì phải chết biết bao nhiêu người? Trong số nhiều người như thế, quan trọng là số lượng chết là bao nhiêu? Thì ai lại đi quan tâm một tiểu tiên nữ nhỏ bé chứ? Nghĩ đến đây, lòng Tần Thọ lo lắng như lửa đốt.

Nữ Vương bị con thỏ bấu đau, nhưng cũng thành thật mà trả lời:

-Không rõ nữa, nhưng mà khi Thiên Đình bị nổ, là Tử Vi đại đế truyền tin đến các Hoàng Đế ở nhân gian. Ngài ấy nói, Đại diện thiên địa bị trọng thương nên bế quan, Lăng Tiêu Bảo Tọa bị gỡ bỏ, Thiên Đình đang chỉnh đốn, tạm thời đóng cửa Đại Thiên Môn và Tam Tiên Lộ. Còn về những thần tiên khác, hình như không có bị tổn hại gì, nhưng mà quần tinh đấu hình như là bị đánh rất thảm hại, bây giờ đều đang trọng sinh trên Phong Thần Bảng cả rồi…

Tần Thọ vừa nghe thấy thế, thở phào nhẹ nhõm, nếu như lời của Tử Vi đại đế nói là thật, vậy những người mà hắn lo lắng chắc là đều không bị làm sao hết, còn về những vị thần tiên khác, chết thì chết thôi, dù sao cũng có thể phục sinh mà, hắn một chút đau lòng cũng không có.

Chỉ là Tần Thọ buồn rầu, yêu quái gì mà lại trâu đến vậy, có thể gỡ luôn cả Lăng Tiêu Bảo Tọa! Tên cháu trai này còn trâu bò hơn con khỉ nhiều!

Thế là Tần Thọ lại hỏi:

-Ngươi biết yêu quái nào làm ra chuyện này không?

Nương Vương bệ hạ lắc lắc đầu, biểu thị là không biết.

Ngay lúc này, trong cái hố lớn truyền ra một âm thanh:

-Ngươi dám đánh ta… Hủy diệt pháp bảo của ta… Ngươi hãy đợi đó, đại ca ta mà quay về, nhất định sẽ xử ngươi như xé nát cái Thiên Đình đó vậy!

Tần Thọ vừa nghe, ánh mắt sáng lên, nhảy vào hố lớn, phóng lên cổ của Như Ý chân tiên, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn đối phương, giống như đang nhìn một nữ tử đẹp lõa thể!

Như Ý chân tiên bị nhìn đến cả người nổi da gà, nhận thức được liền nắm chặt vạt áo, nói:

-Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho người biết, đại ca của ta chính là đại danh đỉnh đỉnh khắp tứ phương Ngưu Ma Vương! Lúc đó khi đánh Thiên Đình, huynh ấy cũng có tham gia đó! Ngươi...

Tần Thọ cười hí hửng nói:

-Huỳnh đài này, xưng họ như thế nào nhỉ?

Như Ý chân tiên nói:

-Ta đây chính là đại lực Ngưu Ma Vương...

Bốp!

Tần Thọ đưa tay lên tát một cái, đánh bay răng cửa của Như Ý chân tiên ra xa!

Tần Thọ cười hí hửng nói:

-Huỳnh đài, xưng hô sao đây?

-Như Ý chân tiên. - Như Ý chân tiên ngay lập tức trả lời.

Tân Thọ đá lông mày lên, vừa nghe thấy tên của đối phương, lại ngẩng đầu lên nhìn cái người mặc trang phục gần giống như áo của nữ vương xinh đẹp, Tần Thọ ít nhiều gì cũng biết tính toán rồi.

Tần Thọ xem qua Tây Du Ký rất nhiều lần rồi, so với Phong Thần Bảng còn nhiều hơn, không dám nói thuộc đến mức có thể đọc ngược, nhưng phần nói về Nữ Nhi Quốc hắn đã coi đi coi lại tới mấy lần.

Trong nguyên tác, Như Ý chân tiên chỉ là xuất hiện ở Nữ Nhi Quốc, cộng thêm một vị Nữ Quốc Vương, vậy tám chín phần mười đây chính là Nữ Nhi Quốc rồi!

Tần Thọ nằm mơ cũng muốn đến Nữ Nhi Quốc làm phò mã, hoặc là làm một vương gia phá của gì gì đó cũng được...

Hắn âm thầm đánh giá, ở Nữ Nhi Quốc căn bản là không có chuyện cưỡng đoạt dân nữ nhà lành, tám phần đều là tranh giành hắn, những ngày tháng như thế, thật là quá sung sướng…

Chỉ là hắn vạn vạn không thể ngờ được, ước mơ của hắn lại trở thành sự thật, thật sự đã đến được Nữ Nhi Quốc.

Đáng tiếc, con thỏ hôm nay đã không còn là con thỏ của năm đó nữa rồi, tâm tư của hắn ta đã không còn tha thiết mộng hậu cung phò mã nữa rồi, hắn bây giờ chỉ muốn biết Thiên Đình ra sao, Hằng Nga như thế nào mà thôi.

Thế là Tần Thọ quan tâm hỏi:

-Rất tốt, đây là đâu thế?

Như Ý chân tiên thật thật thà thà trả lời:

-Nam Chiêm Bộ Châu, Tây Kinh Nữ Nhi Quốc, Giải Dương Sơn.

Tân Thọ tát thêm một cái tát, triệt để xác định vị trí của bản thân mình, sau đó lại hỏi:

-Lúc đánh Thiên Đình, là chuyện của trước đây bao lâu rồi?

Như Ý chân tiên suy nghĩ rồi nói:

-Đại khái là ba trăm năm trước rồi...

Tần Thọ vừa nghe, tròng mắt cũng muốn rớt ra, kinh ngạc nói:

-Hả?! Ba trăm năm trước?!

Trong lòng lại càng chửi lớn: “Mẹ nó thỏ gia ta đây đã hôn mê ba trăm năm rồi sao? Hay là bị rớt vào lỗ hổng thời gian nên mới đến đây? Nếu như là hôn mê, ta không có bị đói chết cũng được coi như là kỳ tích rồi?”

Nhưng mà rất nhanh thôi, Tần Thọ đã xác định được rồi, hắn ta chính xác là đã hôn mê ba trăm năm hơn rồi... Nhưng chẳng qua là thời gian ở đây so với thời gian trên Địa Cầu không giống nhau, hắn ta đã ngủ ba trăm năm, Địa Cầu chỉ mới qua mười năm mà thôi.

Cái này cũng không quan trọng, quan trọng đó chính là, Tần Thọ phát hiện, mọi chuyện có chút biến đổi lớn, Thiên Đình đóng cửa ba trăm năm còn chưa mở cửa lại, bọn họ đang làm gì trong đó thế?

Nếu đúng như lời nói của Nữ Vương, Thiên Đình cũng chỉ bị đập phá một số căn thôi mà, sau đó là có một số thần tiên trọng sinh, thương vong không lớn! Hoàn toàn có thể tiếp tục mở cửa mà!

Nhưng mà bọn họ lại đóng cửa là tại vì sao?

Cùng lúc đó, Nam Cực Giáng Tiêu Cung, một nam nhân nho nhã mặc một thân tử bào, đứng bên ngoài cung điện, cất cao giọng nói:

-Đạo hữu, thương thế đã đỡ hơn chưa? Thiền Đình có thể mở cửa chưa?

-Không mở! Mở để làm gì? Mở rồi con thỏ chết tiệt đó nhất định sẽ quay về! Không mở! Đánh chết cũng không mở! Ai mở ta sẽ liều chết với người đó!

Một giọng nói mang theo tiếng khóc truyền ra bên ngoài.


Bạn cần đăng nhập để bình luận