Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 531: Một viên gạch hung hăng



Chương 531: Một viên gạch hung hăng





Máu tươi từ đỉnh đầu chảy xuống, nhuộm đỏ cả khuôn mặt đang kinh hãi.

Không đợi Bồ Cung kịp phản ứng, con thỏ đã xông thẳng tới trước mặt, hai nắm đấm cộng thêm hai cái tai to ập vào tấn công như vũ bão, cùng lúc lẩm nhẩm trong bụng:

-Trộm trời trộm đất trộm quần lót ngươi... - Nhẩm xong còn không quên văng một câu chửi:

-Chết tiệt, thằng ôn nào phân chia cái cảnh giới ăn nho không nhằn vỏ không biết, toàn những thứ chó má gì không, chẳng hiểu cái gì hết...

Tuy Bồ Cung bị chém một đao vào đầu, nhưng là bậc thần tiên, bị chém một đao thì không chết được, rút ra xong, vẫn khỏe mạnh sờ sờ.

Nắm đấm của hai người va chạm vào nhau giữa không trung, tiếng nổ vang lên không dứt.

Bồ Cung biết nhiều phép thần thông, nhưng có thể dùng trong giáp lá cà ở cự ly gần lại không nhiều, trong khi sở trường của con thỏ là chiến đấu cự ly gần, người ta nói hai tay khó địch lại được bốn nắm đấm, vào lúc này đây, con thỏ tương đương với bốn cái tay, đánh cho Bồ Cung liên tục thối lui!

-Con thỏ này cũng có chút bản lĩnh.

Đại Đỉnh chân nhân ngồi bên dưới mỉm cười nhận xét. Tuy đệ tử đang bị con thỏ đánh đập nhưng nói gì đi chăng nữa thì đối thủ của con thỏ là thuộc hạ của Lam Tam. Bồ Cung mà thắng, hắn ta không những chẳng được lợi lộc gì, chưa biết chừng còn mất cả lô đỉnh, nên hiện tại coi như hắn ta đứng về phía con thỏ.

Lam Tam thì khác, tất nhiên nàng hy vọng người của mình giành chiến thắng, nhưng lại không buồn đếm xỉa đến Đại Đỉnh chân nhân, chỉ cười khẩy không nói, trong mắt chứa đầy sự khinh miệt, lại giống như đã cầm chắc chiến thắng trong tay, bình thản nói với Bồ Cung:

-Bồ Cung, đã chơi đủ chưa?

Bồ Cung nghe thấy thế, bất giác run rẩy cả người, biết không thể tiếp tục dây dưa được nữa, thét lớn một tiếng, cơ bắp sau lưng cuồn cuộn nổi lên, chỉ trong giây lát đã mọc ra thêm hai cánh tay! Tiếp đó phía bên dưới cũng có hai cánh tay nữa chui ra, lắc cái đầu, biến thành ba đầu sáu tay!

Bồ Cung cười nham hiểm:

-Con thỏ kia, đọ nhiều tay chứ gì? Giờ đọ lại thử xem!

Bồ Cung thi triển ba đầu sáu tay xông tới tấn công điên cuồng, Tần Thọ nhất thời không chống đỡ kịp, đang định dùng Huyền Thiên Cửu Biến thành con Chu Yếm đập chết đối thủ, kết quả là trong đầu Tần Thọ bỗng nhiên lại có thêm một đoạn khẩu quyết công pháp!

Ban đầu Tần Thọ còn ngỡ ngàng, ngay sau đó thì thấy Bồ Cung ba đầu sáu tay trước mặt đột ngột dừng lại, đang đưa tay ra sau lưng lần sờ gì đó, ba đầu sáu tay lúc đầu chỉ còn lại một đầu hai tay.

Tần Thọ nhìn lại thứ hiện ra trong đầu mình, chợt phá lên cười như điên dại, thì ra đó là pháp môn tu luyện của thuật ba đầu sáu tay!

Sau khi thần hồn của Tần Thọ hấp thụ pháp môn ba đầu sáu tay, thì kinh nghiệm tu hành được bao hàm trong pháp quyết đó dung hòa vào với thần hồn của Tần Thọ, như thể đã tu luyện biết bao tháng năm ròng, chỉ chốc lát đã thấu hiểu tường tận.

Tần Thọ cười như điên, quát lớn:

-Thằng nhóc, nữa đi!

Bồ Cung hoang mang ngơ ngác, làm thế nào mà vừa mới thi triển đòn phép chủ lực mà kết quả lại thành ra mất toi công pháp trong nháy mắt? Mặc cho hắn ta dùng mọi cách cảm nhận công pháp trong cơ thể, và hồi tưởng lại pháp môn của Ba Đầu Sáu Tay cũng không thể nào nhớ ra được.

Hắn ta đang mải phân tâm, con thỏ đã xông tới vung tay giáng một quyền!

Bốp!

Bồ Cung ôm bụng bị đấm bay ra xa!

Cùng lúc một ngụm máu tươi phun về phía Tần Thọ.

Thấy vậy, Tần Thọ thót tim, vội vàng thi triển một phép thuật làm cho máu bắn ra.

Tần Thọ nhớ rất rõ lời của Ngô Cương từng nói, tuyệt đối không được để dính máu của oán linh. Mấy lần trước bị dính phải đều bị ngất đi, không hay biết gì, buổi sáng thức dậy cổ vẫn còn đau.

Nhất là lần hôn mê cuối cùng, ngủ một giấc hơn ba trăm năm, quá nguy hiểm.

Hiện tại Tần Thọ không dám hôn mê, sau lưng còn đang cõng Lý Trinh Anh, hắn còn chưa gặp được Hằng Nga nữa!

Tần Thọ không muốn giai nhân chốn Nguyệt Cung mòn mỏi đợi chờ mình ngàn năm, còn mình thì đã tan thành tro bụi. Tần Thọ không sao tưởng tượng nổi khi Hằng Nga hay tin mình đã chết sẽ mang tâm trạng như thế nào, nhưng hắn thì biết rất rõ, nếu như Hằng Nga có mệnh hệ gì, hắn sẽ phát điên!

Sau khi tránh được máu của oán linh, Tần Thọ ngoảnh đầu lại hỏi Lý Trinh Anh:

-Có vũ khí không?

Lý Trinh Anh gật đầu, lúc này Lý Trinh Anh đã khôi phục được khá nhiều, da dẻ đã phục hồi lại như ban đầu, còn bọc trong một lớp y phục, mái tóc hơi rối không nhìn rõ được hình dáng. Bàn tay ngọc ngà lấy một chiếc túi đưa cho Tần Thọ.

Tần Thọ lấy ra nhìn, chiếc túi đã được giải phép cấm và trở thành vật vô chủ, hắn biết rằng đây là do Lý Trinh Anh tin tưởng hắn, giao hết toàn bộ tài sản cho hắn.

Tần Thọ nhìn vào trong chiếc túi, mắt chợt sáng rỡ! Hắn bật cười sung sướng móc trong chiếc túi ra một viên gạch vàng chói, sáng loáng!

Tần Thọ biết món đồ này, đây chắc hắn là pháp bảo của Na Tra thời kỳ đại chiến Phong Thần năm xưa, thuộc loại Hậu Thiên Linh Bảo, chuyên dùng để đập vào gáy người ta, uy lực không tầm thường, nhất là khi tập kích đánh lén luôn có công hiệu đáng kinh ngạc.

Nhưng hồi đọc Phong Thần Diễn Nghĩa, Tần Thọ xem thường kỹ nghệ dùng gạch của Na Tra, lần nào cũng chỉ ném cái cục sáng loáng thì đánh đấm được gì?

Tần Thọ hồi tưởng lại khoảng ký ức đánh lộn trên đường phố ngày xưa, kỹ năng ném gạch thần thánh của hắn năm nào cũng xem như là đạt đến trình điêu luyện, mang cái khí phách viên gạch trong tay có ngay thiên hạ.

Tuy đã đổi thay thế giới nhưng gạch nào thì cũng vẫn như nhau mà thôi!

Nhẹ nhàng vuốt ve những đường vân trên gạch, Tần Thọ nói bằng giọng thân thiết vô cùng:

-Người anh em, tiếp theo đây, hãy giúp ta đập chết thằng ôn kia!

Sau khi viên gạch rơi vào tay Na Tra, thời kỳ hậu Phong Thần đã không còn dùng tới nữa. Nay nó lại xuất hiện trong túi của Lý Trinh Anh, có thể thấy Na Tra đã chán không muốn nhìn thấy nó.

Một cô gái nhu mì như Lý Trinh Anh hiển nhiên sẽ không đem nó ra để đánh nhau.

Tuy nó là viên gạch, có thể xây nhà, có thể dựng nền móng, nhưng xét cho cùng cốt lõi vẫn là một pháp bảo giết người. Từ sâu trong cốt lõi vẫn khát khao chiến đấu, không muốn bị chôn vùi.

Bao năm gian khó đợi chờ, cuối cùng đã gặp được người biết hàng, không ngờ viên gạch lại phát ra ánh vàng chói lọi, rồi trên ánh sáng vàng ấy có thêm một khuôn mặt người, tiếp đó khuôn mặt điên cuồng gào thét:

-Xử hắn! Mau xử hắn! Ta muốn đập người! Á a a... Đập thằng con hoang nào cũng được! Ngộp chết ta mất!


Bạn cần đăng nhập để bình luận