Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 802: Thiên Đình gặp biến cố


Chương 802: Thiên Đình gặp biến cố





Người đầu trâu vừa chạy vừa gầm thét:

-Chậm một chút, chạy quá mức rồi!

Coong!

Một thanh kiếm bổ vào trên lưng người đầu trâu, tia lửa đánh ra tung tóe, người đầu trâu nổi giận mắng:

-Quay người, quay người!

Mà gấu trúc dưới mông hắn như là tên đầu gỗ, hắn không hô, liền không biết phải làm sao, hắn hô, gấu trúc nghe được, kẻ địch cũng đã đến, thế là lúc nào cũng bị chậm nửa nhịp so với tấn công của đối phượng, không lâu sau bị đánh đến mũ giáp cũng bay…

Sau đó ký ức này dần trở nên mơ hồ, thấy không rõ nữa.

Tần Thọ gãi gãi đầu:

-Đây chắc là hình ảnh nguyên đại Xi Vưu và Cổn Cổn đang tranh giành với Viêm Hoàng đi, khó trách Xi Vưu thất bại, cái này con mẹ nó còn có thể không thua sao? Nhưng mà sao trong đầu ta lại có trí nhớ của bọn họ? Cổ quái, quá cổ quái…

Tần Thọ lại mở mảnh vỡ ký ức thứ ba.

Tần Thọ nhìn thấy một mỹ nữ!

Nàng ở ngay trên đỉnh đầu Tần Thọ, hai người bốn mắt nhìn nhau, ngắm nhìn đối phương. Nhìn từ trong ánh mắt, Tần Thọ không cách nào xác định được đối phương có phải là người hay không, bởi vì đối phương bay ở trên trời, dường như là đông cứng ở trong tầng băng trên bầu trời. Nàng không động được, cũng không có ý nhúc nhích, chỉ là cười đầy áy náy với Tần Thọ, đồng thời một giọng ôn hòa vang lên:

-Chung quy là ta sai rồi… Hối hận vì đã không nghe ngươi.

Sau đó ký ức biến mất, vẻ mặt Tần Thọ mơ hồ đứng trong thần thức, gãi gãi đầu nói:

-Đây… đều là cái gì vậy?

Mở mắt ra, Tần Thọ run run người, hắn phát hiện cơ thể của hắn sau khi thành tiên trở nên cường hãn, toàn thân tràn đầy sức mạnh có tính chất bạo tạc, giống như là có thể một quyền đấm chết một tôn đại đế. Có điều hắn cũng biết, cái đó thuần túy chỉ là cảm giác bản thân tốt đẹp, nếu như thật sự đối mặt với đại đế, đoán là sẽ bị đánh rất thảm.

Có điều cái này đã không còn quan trọng nữa, Tần Thọ lập tức chạy như điên về hướng của Thiên Đình!

Vẫn là con đường kia, vẫn là mảnh thảo nguyên đó…

Lúc trước khi lần đầu tiên Tần Thọ đến, hắn là theo chân một đám tán tiên và Hằng Nga cùng chạy, bây giờ chỉ có một mình hắn, tim Tần Thọ có chút chua xót.

Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến một tiếng kêu to thê lương, Tần Thọ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một con chim lớn bay qua bầu trời.

Tần Thọ biết con chim này, đây là người bảo hộ mảnh Thanh Mông Thương Nguyên này, thủ hộ giả - Thanh Loan.

Có điều Tần Thọ biết, Thanh Loan này cũng không phải là một trong năm loại chim phượng dục đúng nghĩa kia, nó chỉ là một con chim lớn có được huyết mạch của Thanh Loan mà thôi.

Địa vị của nó ngang hàng với bọn người Tứ Hải Long Vương và Doanh Cáo, đều là Ngọc Đế lúc trước lắc lư bản tộc không thành, liền chuyển sang huyết mạch bàng chi, dùng để làm ván cầu.

-Gia hỏa này vẫn còn, chắc là Thiên Đình còn chưa có xảy ra vấn đề gì.

Tần Thọ lập tức nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần đám người Thiên Đình không có việc gì, thì kiểu gì cũng tìm được người để hỏi.

Đồng thời Tần Thọ cũng không thể không cảm thán một câu, nội tình của nhân tộc Thiên Đình này vẫn là quá mỏng!

Nghĩ lại yêu tộc Thiên Đình bên kia, cường giả như mây, mà lại đều là tộc thuần huyết. Rồi lại nhìn nhân tộc Thiên Đình bên này, đều là tạp huyết bàng chi thì thôi đi, còn coi thiên thần nhà mình đều là bằng mặt không bằng lòng.

Trước kia Tần Thọ cảm thấy địa vị của Thiên Đình là không thể lay động, nhưng mà bây giờ, hắn đột nhiên cảm giác được địa vị của Thiên Đình sợ là bấp bênh rồi.

Ngay lúc Tần Thọ đang chạy về phía trước, Thanh Loan ở trên không trung vừa đi tuần sát về, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào trên người Tần Thọ, bên trong đôi mắt kia hiện lên hàn quang, sau đó lộ ra một ý cười xấu xa, nói tiếng người:

-Đây là khí tức của Nhật Dạ Du Thần? Hay cho một Nhật Dạ Du Thần, còn dám trở về! Thời điểm ta lập công đến rồi!

Vừa nói, cánh Thanh Loan khẽ vỗ, cuồng phong gào thét!

Tần Thọ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn thấy Thanh Loan vọt xuống!

Tần Thọ cả giận nói:

-Con chim ngu dốt, ngươi làm gì? Người một nhà!

Thanh Loan cười lạnh nói:

-Con thỏ ngốc, ngươi còn không biết sao? Nam Thiên Môn của Thiên Đình đã bị yêu tộc Thiên Đình công hãm, bây giờ ta là đại tướng thủ môn của yêu tộc Thiên Đình, tôn Thanh Loan!

Tần Thọ nghe đến đây, đầu óc ông một tiếng, giống như là bị sét đánh!

Không cần biết Thiên Đình và hắn đã có bao nhiêu mâu thuẫn, nhưng mà dù sao ở đó cũng có nhà của hắn, cũng có người đối tốt với hắn! Bây giờ bị công hãm, bình định, vậy thì người hắn quan tâm có còn an toàn không?

Nghĩ đến đây mắt Tần Thọ đỏ lên…

Thanh Loan không nhìn thấy biến hóa trong ánh mắt của Tần Thọ, dù sao mắt con thỏ vừa đỏ, thừa dịp Tần Thọ thất thần liền bắt được Tần Thọ:

-Trước đó giết một tán tiên gọi là Vân Không chân nhân để lập công đầu, bọn họ không nhận, bây giờ bắt một tên thiên thần, hẳn là bọn họ sẽ nhận?

Tần Thọ nghe nói như thế, trong đầu lập tức hiện lên một tổ hình ảnh, đó là ngày hắn ở trên Thiên Đình hố đám người Vân Không chân nhân, và hình ảnh ở trên Thanh Mông Thương Nguyên này chạy, cuối cùng là hình ảnh Vân Không chân nhân cởi truồng…

Mặc dù hắn và Vân Không chân nhân không tính là bạn thân, nhưng mà nghe được tin tức cố nhân ngày xưa bỏ mình, Tần Thọ vẫn nổi giận!

-Ngươi vừa mới nói, ngươi giết ai? - Tần Thọ hỏi với giọng khàn khàn.

Thanh Loan sững sờ, cười nhạo nói:

-Ngươi còn quan tâm người khác? Vẫn là nên quan tâm chính ngươi đi.

Không đợi Thanh Loan nói xong, chỉ thấy Tần Thọ đột nhiên duỗi một cái tay ra, tay kia kéo dài vô hạn nắm chặt lấy cổ Thanh Loan! Một phát nện về phía mặt đất!

Bành!

Thanh Loan bị đập đến mơ hồ tại chỗ!

Nàng là Địa Tiên đó!

Cái con thỏ này rõ ràng chỉ là Nhân Tiên, sao lại mạnh như vậy?

Nàng không biết, trước đó Tần Thọ chưa có thành tiên, thì đã có thể tùy tiện đánh Thiên Tiên, bây giờ đã thành tiên rồi, đánh Địa Tiên còn cần tốn sức sao?

Tần Thọ trực tiếp biến Thanh Loan thành chùy, ở trên mặt đất nện bình bịch hơn mười cái! Trực tiếp đập thành một cái hố to!

Bạn cần đăng nhập để bình luận