Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 907: Một nồi cóc hầm



Chương 907: Một nồi cóc hầm





Thế là Tần Thọ hứng khởi đi Phong Hoa Thành tìm hai người này nói chuyện, kết quả, lúc đến cửa Phong Hoa Thành thì thấy Mèo Béo đang ở bên trên cửa lâu phơi nắng.

Lò Bát Quái thì ở ngay dưới lầu, mấy đứa trẻ bò qua bò lại ở trên lò, trong đó có một tên lớn gan, bò lên trên cửa lâu, đang lén lút tới gần Mèo Béo, sau đó nhào tới, cưỡi ở trên người Mèo Béo, túm lỗ tai nó ngao ngao kêu lên:

-Giá!

Sau đó hai tên gia hỏa đều không đứng vững, cùng rớt xuống.

Bịch một tiếng rơi xuống đất, nhìn cũng thấy đau!

Có điều đứa trẻ này rốt cuộc thì cũng không phải là đứa trẻ bình thường, đều là con cháu của yêu quái, da dày thịt béo, cực kỳ chịu được đánh, lộn một vòng trên mặt đất rồi lại bò lên.

Sau đó lại tiếp tục cưỡi lên người Mèo Béo như là cưỡi ngựa.

Những đứa trẻ khác thấy vậy, cũng nhao nhao xông tới đòi cưỡi ngựa lớn…

Khiến Tần Thọ bất ngờ đó là, Mèo Bèo không có một chút bộ dạng tức giận nào, mà lại mặc cho mấy đứa trẻ này giày vò.

Hằng Nga hé miệng cười nói:

-Tính tình hắn thật tốt.

Tần Thọ cười ha ha một tiếng nói:

-Không phải tính tình tốt mà là hắn lười động!

Quả nhiên, sau khi nghe được động tĩnh, Mèo Béo mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Tần Thọ thì hét lớn:

-Cứu mạng!

Tần Thọ đuổi hết mấy đứa trẻ đi, sau đó không đợi Mèo Béo nói lời cảm tạ thì chính hắn đã cưỡi lên, rồi vỗ lên cái mông mập của Mèo Béo, ngửa đầu nhìn Hằng Nga nói:

-Ta có giống một đại tướng quân thắng lợi khải hoàn không?

Mèo Béo, Hằng Nga:

-…

Qua nhiều năm như thế, đám yêu quái ở trong Phong Hoa Thành cũng đã sớm có biến hóa kinh người.

Thực lực đương nhiên là có tiến bộ, có điều thay đổi lớn nhất chính là các loại cửa hàng đều đã mở, hơn nữa còn có quy mô và đặc sắc nhất định.

Mấy người tìm một nhà có tên là: cửa hàng “cóc loạn nồi hầm”, ngồi xuống.

Tần Thọ vừa ngồi xuồng liền kêu lên:

-Ông chủ, cho một nồi cóc loạn nồi hầm!

Sau đó Tần Thọ liền thấy một tên mập mạp hấp tấp chạy tới, cười khan nói:

-Không có…

Tần Thọ ngạc nhiên nói:

-Không có? Tên cửa hàng nhà các ngươi không phải là tên đồ ăn nổi tiếng của các ngươi?

Tên mập mạp lúng túng cười nói:

-Thỏ gia, ta là cóc tinh, ta gọi là Loạn, đồ ăn nổi tiếng của nhà chúng ta là một nồi hầm.

Tần Thọ không còn gì để nói, phất phất tay nói:

-Vậy thì một nồi hầm đi.

-À, được luôn.

Tên mập mạp lại hấp tấp chạy.

Không bao lâu sau, món ăn được mang lên, là một cái nồi, bên trong có không dưới mười mấy loại thịt và rau xanh, quả nhiên là loạn hầm một trận.

Có điều hương vị cũng không tệ lắm, mấy người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, cũng là nhẹ nhõm tự tại.

Sau khi cơm nước no nê, Tần Thọ chuẩn bị đi xem tình hình ở Thiên Đình, Mèo Béo thì sống chết cũng không muốn nhúc nhích, Lò Bát Quái cũng không muốn chuyển ổ, thế là Tần Thọ lên đường một mình.

Đến bên ngoài Nam Thiên Môn, Tần Thọ thấy người đứng ở cửa Nam Thiên Môn, lập tức vui vẻ!

Chỉ có đều, lúc này Ma Lễ Thọ đang không có nhìn ra bên ngoài cửa, mà là nghiêng người, mắt lớn trừng mắt nhỏ với người khác!

Tần Thọ cũng biết người kia, đó chính là đại tướng của yêu tộc, Nhện Núi.

Trên mặt đất giữa hai người còn có một đầu dây đỏ rất dài!

Tấm bảng treo bên trái biết:

-Tu sĩ nhân tộc Thiên Đình đi bên này.

Tấm bảng treo bên phải, viết:

-Tu sĩ yêu tộc Thiên Đình đi bên này.

Sau đó thật sự có người, yêu quái lui tới, cứ như vậy tách ra làm hai bên đi vào Nam Thiên Môn, không ai dám vượt giới!

Đúng lúc mọi người đang duy trì hiện trạng này thì một con thỏ giẫm chân lên trên dây đỏ!

Trong nháy mắt đó, ánh mắt mọi người liền lập tức nhìn qua, sau đó giống như là đèn pha, nhìn vào người Tân Thọ!

Sau đó, sau khi nhìn thấy là con thỏ thì ánh mắt mọi người liền dời đi trong nháy mắt, thật giống như là không thấy gia hỏa này vậy!

Tần Thọ gãi gãi đầu nói:

-Ý gì đây? Thỏ gia ta trở về, các ngươi đây là ý gì vậy? Đến nhìn cũng chẳng muốn liếc ta một cái à?

Ma Lễ Thọ đang định lấy cái túi treo ở bên người, Hoa Hồ Điều đang thò đầu ra thì bị ấn vào rồi cắm chặt vào bên trong túi rồi hắn đem binh khí đã chế tạo tốt nhét vào trong túi Tu Di rồi mới cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, nhìn về phía Tần Thọ nói:

-Ai u, đây không phải là… thỏ gia sao.

Nhện Núi thì còn tốt, mặc dù cũng đã từng bị thua thiệt trên tay Tần Thọ, nhưng mà về sau cũng đã hòa hảo rồi.

Thế là Nhện Núi cười ha ha nói:

-Thỏ gia, đã lâu không gặp, thần thái vẫn như cũ.

Tần Thọ gật đầu, nói:

-Nhất định rồi!

Nói xong, Tần Thọ đi tới giữa hai người, chỉ dây đỏ trên mặt đất nói:

-Đây là cái thứ gì vậy?

Ma Lễ Thọ nói:

-Những loạn thần tặc tử này tạo phản, quả thực là đi chia Thiên Đình. Sợi tơ hồng này là đường ranh giới, bên kia thuộc về bọn họ, bên này thuộc về chúng ta.

Nói xong, còn là vẻ mặt không cam tâm…

Tần Thọ vỗ vỗ bắp đùi của hắn nói:

-Được rồi, đừng có không cam lòng nữa. Nếu như không có cái dây đỏ này thì ngươi cũng không chơi lại hắn.

Ma Lễ Thọ nghe vậy liền lập tức đỏ mặt.

Vẻ mặt Nhện Núi đắc ý ngẩng đầu lên nói:

-Đúng thế, nếu không phải thánh nhân nhúng tay điều tiết, chỉ dựa vào những tên phế thải bọn hắn thì đã sớm bị chúng ta bình định rồi.

Tần Thọ trừng mắt liếc hắn một cái nói:

-Ngươi cũng đừng đắc ý, quên chuyện đài chém yêu trước đó rồi? Thật sự đánh nhau thì ngươi cũng là hàng chết.

Nhện Núi lập tức xấu hổ đứng tại chỗ.

Tần Thọ nói:

-Các ngươi quan tâm một chút đi, bây giờ còn đấu đá nhau nữa hả, chờ lúc kính đen đánh tới, hừ hừ…

Nói đến kính đen, Ma Lễ Thọ và Nhện Núi cùng trầm mặc.

Yên lặng đến nửa ngày, Ma Lễ Thọ hỏi:

-Thỏ gia, trến thế giới này thật sự có kính đen à?

Tần Thọ gật đầu nói:

-Có, ngươi có muốn đi xem không?

Ma Lễ Thọ thở dài nói:

-Nếu như không có Phong Thần Bảng thì ta thật sự là muốn đi xem. Nhưng mà bây giờ… Được rồi, thực lực không đủ, đi cũng là chịu chết. Ta chỉ là hiếu kỳ, bên trong kính đen kia thật sự có một ta khác à?

Tần Thọ nói:

-Có khả năng, nhưng đừng có suy nghĩ nhiều như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận