Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 977: Vô muốn chết (2)


Chương 977: Vô muốn chết (2)





Sau đó, Vô nghiêm mặt nói:

-Nhớ kỹ, ngươi muốn giết ta chỉ có một con đường! Ta và Hồng Quân đều là hóa thân của thiên đạo, ta và thiên đạo đồng mệnh, nếu như thiên đạo sập, ta sẽ từ cảnh giới bây giờ rơi xuống phàm trần, trở thành phàm nhân. Đến lúc đó, đao này của ngươi sẽ có thể giết ta. Nhưng mà hiện tại, không được!

Tần Thọ sờ lên cái cằm nói:

-Ngươi nói thì dễ dàng, nhưng mà, không có đơn giản như vậy, đúng không? Thiên đạo sụp đổ, hậu quả là cái gì?

Vô nói:

-Thiên đạo sụp đổ, thì giống như một căn phòng mất đi trụ cột, toàn bộ thế giới sẽ dần dần giải thế, cuối cùng hóa thành bụi mù! Thế giới diệt vong!

Tần Thọ không hiểu nói:

-Ta không hiểu, ngươi sống rất tốt, trên vạn người, không dưới một ai, tại sao lại phải tìm cái chết? Còn có, thế giới diệt vong, tất cả mọi người chết rồi, ngươi còn toan tính cái gì?

Vô ha một tiếng nói:

-Ta toan tính cái gì? Ta toan tính chính là trước khi chết, kéo một đám làm đệm lưng! Hồng Quân đi vào thiên đạo tìm biện pháp giết ta, nếu như quả thật bị hắn tìm được, không chừng ta sẽ thật sự chết. Đến lúc đó, cái chết kia chính là vô ích… nhưng mà ngươi giết ta, đó chính là mọi người cùng chết, cớ sao mà không làm? Thù lao là, lần xâm chiếm này, ta có thể khiến cho tất cả mọi người không đụng đến mặt trăng của ngươi. Ngươi muốn che chở ai thì che chở người đó, những người ở trên mặt trăng, người của ta sẽ tuyệt đối không đụng vào một cọng tóc gáy của bọn họ. Thế nào? Hơn nữa, ta có thể nói cho ngươi biện pháp khiến thiên đạo sụp đổ mà ngươi vẫn có thể bảo vệ bằng hữu của ngươi!

Tần Thọ nghe đến đây, tròng mắt xoay chuyển, thấy mình tính toán nhỏ nhặt.

Rõ ràng là, Vô để Tần Thọ giết hắn, mục đích là đồng quy vu tận với Hồng Quân.

Hậu quả là tận thế, sau đó tất cả mọi người đều chết. Có điều Tần Thọ và bằng hữu của hắn có thể sống sót…

Có điều, Tần Thọ luôn cảm thấy trong này có hố, hơn nữa cũng không thể hoàn toàn tin lời của Vô.

Nhưng mà nếu như Tần Thọ không đồng ý, mặc dù Vô không nói, nhưng mà tám phần là sẽ động thủ với Tần Thọ và mặt trăng.

Bây giờ Tần Thọ cũng không có thực lực đi chống đối lại kính đen kia, nếu thật sự bị nhắm phải, hắn đoán ai hắn cũng không cứu được.

Thế là Tần Thọ vỗ bàn tay một cái nói:

-Đi! Ta đồng ý với ngươi! Có điều… ăn thiên đạo thế nào?

Vô dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn Tần Thọ, nói:

-Không phải là ngươi từng nếm qua rồi sao?

Tần Thọ lập tức xấu hổ, sau đó vung vẩy tay nói:

-Đó là bởi vì lúc đầu ta đạt được mấy quyển công pháp đại viên mãn, cho nên mới có thể đụng tới thiên đạo. Chắc ngươi sẽ không cho ta là một thiên tài, có thể dựa vào bản lĩnh của mình đi vào trạng thái ngộ đạo đó chứ?

Vô gật đầu nói:

-Cũng phải… vậy thì tốt, ngươi cầm những công pháp này đi đi. Tất cả đều là cấp bậc đại viên mãn, đã bao gồm cả công pháp từ khi dẫn khí nhập thể, cho đến Đại Đế đỉnh phong.

Tần Thọ nhìn một đống công pháp trong tay Vô, không nói hai lời nhận lấy hết.

Sau đó Tần Thọ nói:

-Nói một chút bảo vệ mặt trăng và bằng hữu của ta như thế nào đi.

Vô nói:

-Rất đơn giản, bên trong công pháp ta cho ngươi có một môn gọi là càn khôn trong bụng! Lúc các loại trời sụp đổ, ngươi nuốt mặt trăng vào trong bụng là được. Ngươi vốn không thuộc về thế giới này, đạo tắc thế giới này sụp đổ, không có quan hệ gì với ngươi. Nhiều nhất thì chỉ là đạo ngươi tu luyện ở thế giới này sụp đổ mà thôi. Có điều công pháp ngươi tu luyện, dường như tính ỷ lại với đạo tắc cũng không cao, cho nên dù có ảnh hưởng thì cũng sẽ không đặc biệt lớn. Cuối cùng trong bên trong cơ thể ngươi còn có đạo tắc của một thế giới khác chống đỡ, cho nên, ngươi không chết được, bọn họ cũng không chết được.

Tần Thọ bừng tỉnh ngộ, sau đó chắp tay nói:

-Không thành vấn đề! Ta về chuẩn bị một chút, ngươi rửa sạch cổ trước, chờ ta mài xong đao sẽ đến giết ngươi!

Nói xong, Tần Thọ rời đi.

Vô:

-@#...

Nhìn tinh không vô ngần, Tần Thọ cắn răng nghiến lợi nói:

-Tên khốn nạn… ta biết, các ngươi… ai cũng không đáng tin cậy!

Trong trí nhớ, sau khi Tần Thọ rời khỏi kính đen, thực ra cũng không có trực tiếp trở lại mặt trăng, mà là bị người khác ngăn cản!

Người ngăn hắn lại, chính là Thái Thượng lão quân cưỡi Thanh Ngưu.

Lão quân hứa hẹn với Tần Thọ là:

-Không cần để ý đến thế giới bên ngoài như thế nào, bọn họ sẽ phụ trách an toàn của mặt trăng.

Nhưng mà hiện tại…

Tần Thọ ngửa đầu gầm thét:

-Đệch, ông nội nhà ngươi! Lão tử cần mặt trăng sao? Lão tử cần người! Con mẹ nó, đều chết rồi thì lão tử còn cần những cái kia làm gì!

Sau đó Tần Thọ liên tiếp tự tát vào mặt mình!

-Ngươi con mẹ nó không phải anh hùng! Không phải anh hùng! Nhớ kỹ, ngươi chỉ là một con thỏ! Cả ngày ngươi nghĩ cái gì thế? Thả bồ câu cho Vô kéo dài thời gian, muốn đợi Hồng Quân trở về diệt Vô, tất cả đều vui vẻ, cứu vớt thế giới! Ngươi cút con mẹ đi! Ngươi chỉ là một tên phế vật! Ngay cả bằng hữu của mình ngươi cũng không bảo vệ được!

Tần Thọ đứng trong tinh không gào thét một trận!

Không sai, dự định từ đầu của Tần Thọ chính là, đồng ý với yêu cầu của Vô, nhưng mà hắn sẽ không lập tức đi làm.

Hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, chờ Hồng Quân trở về diệt Vô là được rồi.

Nói như vậy là tương đương hắn gián tiếp cứu được toàn bộ thế giới…

Nhưng mà, sự thật lại là, hắn đã đánh giá thấp trí thông minh của Vô, đánh giá cao sự thiện lương của Vô!

Lúc bằng hữu cửa hắn từng người từng người một chết ở trước mặt mình, Tần Thọ biết, cái con mẹ thế giới này là thế giới ăn người!

Không muốn bị ăn vậy thì ăn hết nó đi!

Sau khi Tần Thọ tỉnh táo lại liền tùy tiện tìm một cái thiên thạch rồi ngồi lên, móc ra từng quyển bí tịch công pháp rồi lấy ra từng viên cầu kim sắc!

Đó là sau khi bọn người Trùng Bát ra ngoài đi săn, mang thần hồn của Đại La Kim Tiên về!

-Nếu như không có đường về, vậy thì không về đi!

Tần Thọ nói xong, ném toàn bộ những viên cầu này vào trong miệng!

Một khắc sau, từng đạo dây xích phù văn khuếch tán ra bên trong thần thức của Tần Thọ, có điều lập tức bị Tần Thọ cưỡng ép vỡ nát thành phù văn đầy trời!

Bạn cần đăng nhập để bình luận