Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 238: Ngươi cứng không (2)




Chương 238: Ngươi cứng không (2)





Ngay lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau Tần Thọ.

Tần Thọ giật mình, quay phắt người lại, chỉ thấy một cái Thủy Tinh Khô Lâu bay lơ lửng giữa không trung, bên dưới là bộ xương được tạo thành từ từng luồng sáng thủy tinh, hư ảo khó lường.

Theo lý mà nói, một bộ xương không nên có biểu cảm mới đúng, nhưng bộ xương này lại đem tới cho người ta một cảm giác bí hiểm.

Khiến người ta theo bản năng xem hắn như một tiền bối. Ít nhất thì khí chất của hắn chính là như thế!

-Ngươi là? - Tần Thọ híp mắt hỏi.

Đồng thời, Tần Thọ cứ cảm giác Thủy Tinh Khô Lâu này nhìn hơi quen, nhưng lại không nhớ đã gặp hắn ở đâu rồi!

Thủy Tinh Khô Lâu nói:

-Ta ư? Ha ha, ta đã sống qua năm tháng vô tận, sớm đã quên mình tên gì rồi. Này con thỏ nhỏ, ngươi tới đây để làm gì?

Tần Thọ chỉ chỉ cánh cửa lớn, nói:

-Bên trong có bảo bối, thỏ gia ta đây nhìn trúng rồi, định lấy ra làm đồ ăn vặt. Ngươi có ý kiến sao?

Thủy Tinh Khô Lâu khẽ lắc đầu:

-Thỏ à, bảo bối bên trong ngươi không thể động vào được đâu.

Tần Thọ thu cây gậy lại, hỏi:

-Vì sao?

Thủy Tinh Khô Lâu ngẩng đầu lên trời nói:

-Bởi vì, Bách Cốt Sơn này chẳng qua là do một ngón tay của ta biến thành. Tất cả mọi thứ ở đây đều là của ta. Đồ của ta, sao ngươi có thể cầm đi? Mau rời khỏi đây đi, nếu không… khụ, bản vương không ngại khiến ngươi vĩnh viễn ở lại đây, biến thành một bộ xương thỏ trên Bách Cốt Sơn đâu.

Nếu như là bình thường, chắc chắn Tần Thọ đã sợ rồi. Dù sao thì đối mặt với một bộ xương quỷ thần khó lường, có chút sợ sệt cũng phải thôi.

Nhưng trong thời khắc này, Tần Thọ lại nheo mắt. Hắn cũng không biết vì sao, bộ xương này hắn càng nhìn càng cảm thấy quen… Hắn thề, chắc chắn hắn đã từng gặp người này rồi!

Nghĩ tới đây, Tần Thọ đi sát lại gần, hỏi:

-Nơi này là của ngươi?

Thủy Tinh Khô Lâu gật đầu.

Tần Thọ nói:

-Bên ngoài đã đánh nhau tung trời rồi, ngươi không ra ngoài hỗ trợ à?

Thủy Tinh Khô Lâu lắc đầu:

-Một đám yêu quái do xương cốt bình thường dựa vào một chút năng lượng của bản vương mà biến thành thôi, chết thì chết, có liên quan gì đến bản vương? Xương cốt bình thường kiểu này, bản vương muốn bao nhiêu có bấy nhiêu… ngược lại là ngươi, ngông cuồng đụng tới đồ của bản vương sẽ phải trả giá đấy! Sự kiên nhẫn của bản vương không còn nhiều nữa đâu...

Nghe vậy, Tần Thọ lại nheo mắt, mở Bảo Đồng nhìn chằm chằm vào bộ xương này. Vừa nhìn, mắt Tần Thọ đã sáng rực lên!

Vậy mà đầu của Thủy Tinh Khô Lâu này lại lóe ánh vàng lấp lánh. Nói cách khác, thứ này không phải là người mà là một món bảo bối!

Bảo Đồng này cũng thật lợi hại, không chỉ nhìn ra được đầu của Thủy Tinh Khô Lâu mà còn thấy được một bóng người phía sau bộ xương đó! Cũng chính là hình dáng của người điều khiển nó!

Tần Thọ nhìn kỹ, nhất thời phát hỏa...

Người này không phải ai khác, chính là tên lừa đảo gặp được ở Thư Sơn!

Cũng chính là tên lừa đảo đem Bạo Long giả làm Hắc Long bán cho Trù Thần!

Tuy đã nhìn thấu tất cả, nhưng Tần Thọ lại không tỏ vẻ gì mà nói:

-Tiền bối, ta rời đi cũng được, có điều ta có một chuyện không hiểu được, xin trả lời.

Thủy Tinh Khô Lâu gật đầu đáp:

-Nói đi.

Tần Thọ nói:

-Tiền bối, ngươi cứng không?

-Có ý gì? - Thủy Tinh Khô Lâu hỏi.

Tần Thọ nói:

-Ý ta là, đầu ngươi có cứng không?

Thủy Tinh Khô Lâu cười ha ha:

-Ta sống từ thời thái cổ tới nay, thực lực đã vượt ra khỏi phàm trần thế tục, ngươi nói xem?

Tần Thọ nói:

-Ta không tin, trừ phi ngươi qua đây để ta nhìn xem.

Thủy Tinh Khô Lâu đi lên phía trước, nói:

-Cũng được. Hôm nay sẽ cho con thỏ nhỏ nhà ngươi mở rộng tầm mắt… Con thỏ, ta… ngươi làm cái gì vậy?

Không đợi Thủy Tinh Khô Lâu nói xong, chỉ thấy thỏ đột nhiên đưa tay ra bắt lấy đầu của bộ xương, sau đó cười lớn nói:

-Có cứng hay không, ngươi nói cũng không tính, để thỏ gia ta đây thử đã rồi nói!

Tần Thọ giơ tay lên búng vào đầu Thủy Tinh Khô Lâu một cái, đồng thời dùng khóe mắt liếc hư ảnh của tên lừa đảo ở phía sau đầu lâu. Chỉ thấy hư ảnh kia run lên, ôm đầu, hiển nhiên là bị đau rồi. Thủy Tinh Khô Lâu này liên kết với đối phương, sẽ cùng đau đớn!

Có điều tên lừa đảo này cũng rất kiên cường, vẻ mặt không hề biến hóa chút nào, ngược lại Thủy Tinh Khô Lâu còn nói với vẻ lão thần:

-Con thỏ kia, buông tay ra đi, một vừa hai phải thôi. Kiên nhẫn của lão tổ ta đây có giới hạn… Con thỏ kia, ngươi làm cái gì thế?! Buông ra!

Chỉ thấy Tần Thọ cười hê hê, túm đầu bộ xương mà bịt chặt lỗ mũi của nó, giống như cầm bóng bowling vậy, hét to:

-Ngươi đã cứng như thế thì để xem ngươi với cánh cửa kia ai cứng hơn!

Chỉ nghe nổ đùng một tiếng!

Thủy Tinh Khô Lâu kia đập lên cánh cửa vàng!

Cửa lớn kêu ong một tiếng, lóe sáng từng luồng kim quang. Kim quang đan lại một chỗ, vậy mà lại hợp thành một cái khiên chắn!

Mà Thủy Tinh Khô Lâu thì phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương:

-A!...

-Sao thế? Tiền bối, chạm nhẹ như vậy mà ngươi đã đau rồi sao? Lẽ nào những lời ngươi nói khi trước đều là lừa ta ư?

Tần Thọ một tay cầm gậy, một tay cầm đầu lâu, hỏi.

Hư ảnh dưới thân bộ xương đã không còn, chỉ sót lại một cái đầu.

-Không đau không đau… Con thỏ kia, ngươi buông tay ra. Đụng một cái là được rồi, chú ý hình tượng, chú ý văn nhã… - Tên lừa đảo kêu lên.

Tần Thọ cười ha ha:

-Đừng mà, nếu ngươi đã cứng như vậy thì chúng ta tiếp tục đi!

Nói xong, Tần Thọ cười to mà quăng đầu của Thủy Tinh Khô Lâu kia đập đùng đùng vào cánh cửa lớn!

Sức của Tần Thọ rất lớn, “Huyền Công” đã tu luyện đến tầng thứ ba, có thể treo Hoa Hồ Điêu chỉ còn thần thể lên đánh rồi. Tuy đó không phải là Hoa Hồ Điêu ở thời kỳ toàn thịnh, nhưng có thể thấy được sức lực của hắn trời sinh mạnh đến thế nào.

Nay khi đã tu luyện “Huyền Công” đến tầng thứ ba, sức lực càng tăng lên gấp mấy lần. Vừa đập một cái mà cả hang núi đều rung lắc theo...

Hộ thuẫn trên cửa lớn màu vàng kim rung lên lách cách...

Chỉ là pháp trận Hộ Thuẫn này thật sự rất lợi hại, sức mạnh của Tần Thọ căn bản không đập vỡ được.

Nhưng Hộ Thuẫn chưa mở mà đầu của Thủy Tinh Khô Lâu đã sắp vỡ tung rồi...

-Đừng đập nữa… đừng đập nữa! Đầu sắp vỡ rồi!

Thủy Tinh Khô Lâu gào khóc kêu lên.

Tần Thọ ngừng tay, cầm đầu lâu lên, nhìn một hồi rồi nói:

-Tiền bối, như vậy mà ngươi đã không xong rồi sao?

-Này thỏ, bản vương đột nhiên nhớ tới một chuyện phải đi xử lý. Ta đi trước đây, ngươi ở lại đây tự chơi đi.

Khi Thủy Tinh Khô Lâu nói chuyện cũng chút cảm giác chóng mặt, hiển nhiên kẻ lừa đảo phía sau cũng bị đập không nhẹ.

-Đừng mà, thỏ gia ta đây vừa mới xong màn khởi động thôi.

Trong khi nói, Tần Thọ lấy một cây gậy màu bạc ra, trực tiếp cắm vào hàm dưới của đầu lâu, sau đó cây gậy liền trở nên to hơn, găm chặt đầu lâu lại.

Thủy Tinh Khô Lâu kêu lên:

-Con thỏ kia, ngươi làm cái gì thế?

Tần Thọ cười lớn:

-Không có gì, đổi tư thế cái rồi chúng ta tiếp tục đập!

Nói xong, Tần Thọ lắc người một cái, biến thành cao lên năm thước, vung gậy qua mông, bắt đầu đập đùng đùng...

Na Tra đã từng nói, Cự Linh thần thông, biến càng to thì sức lực càng lớn.

Tuy không đến mức thân thể to gấp đôi là sức lực cũng lớn gấp đôi, nhưng cũng tăng sức mạnh của Tần Thọ lên mấy phần rồi. Một gậy đập xuống… rầm!

-A!

Đầu lâu kêu lên một tiếng thảm thiết...

Rầm! Rầm!

-A a! Con thỏ chết tiệt, dừng tay lại!

Thủy Tinh Khô Lâu kêu la ầm ĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận