Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 615: Cơn thịnh nộ của con thỏ




Chương 615: Cơn thịnh nộ của con thỏ





Cuối cùng, Tần Thọ vẫn là giúp Hàn Nguyệt sửa lại quần áo, nới rộng ngực hơn, bây giờ Hàn Nguyệt mới xem như hài lòng.

-Được rồi, đến đây nghỉ ngơi đi. Ta trở về, nếu như có tin tức của huynh đệ ngươi, ta đến báo cho ngươi.

Hàn Nguyệt nói xong cũng bắt đầu cởi quần áo.

Tần Thọ hỏi:

-Ngươi làm gì thế?

Hàn Nguyệt nói với vẻ đương nhiên:

-Trở về, trở về không thể mặc cái này, đánh nhau không tiện, vướng.

Tần Thọ hoàn toàn không còn gì để nói, nếu là ở Trái Đất, hắn ước gì tất cả nữ nhân đều ngay thẳng giống như Hàn Nguyệt. Nhưng mà ở đây, đối mặt là Hàn Nguyệt, là bằng hữu của hắn, vì nhiều nguyên nhân, hắn cũng không muốn để Hàn Nguyệt bị bại lộ. Có điều Tần Thọ cũng hiểu, không giờ khắc nào Tu La không giãy dụa ở biên giới sinh tử, một bộ quần áo đẹp có lẽ mặc vào đẹp mắt, nhưng đối với Hàn Nguyệt mà nói, rất có thể là một bộ tang phục của Địa Ngục.

Cho nên Tần Thọ không có ngăn cản, mà yên lặng làm lại một bộ quần áo ném cho Hàn Nguyệt.

Hàn Nguyệt cầm lên, hiếu kỳ nhìn một chút, rồi bừng tỉnh ngộ nói:

-Cái này tốt.

Nói xong, Hàn Nguyệt liền đổi lại.

Kia là một bộ áo da bó người, sau khi Hàn Nguyệt mặc vào, triệt để đưa bộ dáng ma quỷ của nàng hiện ra ngoài, mà lực đánh vào thị giác còn mạnh hơn trước mấy lần.

Tần Thọ nhìn thấy cũng là một trận miệng đắng lưỡi khô, hắn cũng nghĩ không ra, chẳng lẽ nữ nhân Tu La tộc đều là cực phẩm như thế này à? Nếu không thì vì cái gì mà lại ghét bỏ Hàn Nguyệt xấu?

Nhìn Hàn Nguyệt đi về phía Minh Hà, nghĩ đến lúc trước Hàn Nguyệt chịu trọng thương, trong lòng Tần Thọ quan tâm hỏi:

-Không thể không đi à?

-Vậy huynh đệ kia của ngươi làm sao bây giờ? - Hàn Nguyệt hỏi.

Tần Thọ nói:

-Để tự ta đi.

Hàn Nguyệt cười nhạo nói:

-Chờ ngươi chừng nào tu luyện thành tiên rồi nói sau.

Tần Thọ lập tức có hơi nổi nóng.

Dường như Hàn Nguyệt nhìn ra điểm ấy, tùy tiện cười nói:

-Ta cũng không hoàn toàn là vì ngươi, bất kể nói thế nào đi nữa thì Minh Hà cũng là nhà của ta.

Tần Thọ nói:

-Nhà của ngươi quá nguy hiểm, nhà ta an toàn, hay là ta dẫn ngươi đi nhà ta có được không?

Thân thể Hàn Nguyệt run lên, sau đó quay đầu cười cười nói với Tần Thọ:

-Không có Tu La lệnh, ai cũng không thể ra khỏi ngoài Minh Hà trăm dặm. Ta đi đến nhà ngươi, đại quân Tu La cũng sẽ đi, ngươi không sợ à?

Tần Thọ sững sờ, không ngờ được Tu La bị hạn chế nhiều như thế.

Hàn Nguyệt thấy Tần Thọ không nói chuyện, trong mắt lóe lên một tia đau thương cùng vẻ thất vọng, xoay người sang chỗ khác, sải bước về phía Minh Hà, thản nhiên nói:

-Con thỏ nhỏ, ở nơi này chờ tin tức của ta.

Lúc này Tần Thọ mới hồi phục lại tinh thần, hét lớn:

-Không sợ!!!

Thân thể Hàn Nguyệt run lên lần nữa, đợi thật lâu mới trầm lặng nói:

-Ta sợ.

Nói xong, Hàn Nguyệt lặn một cái xuống nước.

Mặc dù không nhìn thấy Hàn Nguyệt, nhưng Tần Thọ vẫn hô:

-Ta chỉ chờ ngươi ba canh giờ, nếu ba canh giờ mà không về, ta liền xuống Minh Hà tìm ngươi!

Mặc dù Tần Thọ không nhìn thấy Hàn Nguyệt, nhưng mà Tần Thọ tin, Hàn Nguyệt nhất định nghe được!

Nhìn Minh Hà cuồn cuộn, lần nữa Tần Thọ cảm thấy thực lực bản thân không đủ là một thứ vô dụng, hít sâu một hơi, lấy ra quyển “Huyền Vũ Quyết” mà Mạnh Bà giao cho hắn, yên lặng nhìn lại. Mặc dù Tần Thọ không thể an tâm xếp bằng nhập định, bế tử quan. Nhưng mà công pháp cơ sở của hắn là “Tạo Hóa Hỗn Nguyên Công”, công pháp này vốn là mở ra lối riêng, không cần bế tử quan. Sinh hoạt hằng ngày, nhất cử nhất động, đều là đang trong quá trình tu luyện.

Cho nên, nhìn Tần Thọ thì như bị ràng buộc bởi mọi loại chuyện, nhưng mà hắn không có lúc nào buông lỏng tu hành, chí ít trình độ thuần thục công pháp, hắn cũng không yếu.

Mà ở trên lý giải Thiên Đạo, hắn gặm nhiều Thiên Đạo như vậy cũng đủ cho hắn lĩnh ngộ bấy lâu nay.

Trước mắt, Tần Thọ thực sự không thể lĩnh ngộ được “Huyền Vỹ Quyết”, dù sao, lĩnh ngộ công pháp, thực ra chính là lĩnh hội sự vận chuyển của Thiên Đạo, khi đó hai mắt không biết chuyện ở bên ngoài, quả thực quá dễ chậm trễ.

Nếu lại phát sinh chuyện lần trước, chậm trễ một chút, rất có thể Hàn Nguyệt sẽ chết.

Có điều, vẫn còn tốt, trong tâm có phổ, ngày sau tu luyện cũng có thể nhanh thêm mấy phần.

Một canh giờ trôi qua, Hàn Nguyệt không có trở về.

Hai canh giờ trôi qua, Hàn Nguyệt vẫn không trở lại.

Ba cạnh giờ trôi qua, Hàn Nguyệt vẫn không có động tĩnh gì.

Rốt cuộc Tần Thọ nhịn không được, đứng dậy đi về phía Minh Hà, bỗng nhiên Minh Hà nổ tung, một thanh loan đao bay ra, đang một tiếng cắm ở trước mặt Tần Thọ! Phía trên thình lình treo một bộ quần áo màu đen, phía trên dùng máu viết: “Đừng đến!”

Đừng đến? Đừng đến cái rắm!

Tần Thọ quơ lấy đao dường như nổi giận gầm lên một tiếng rồi xông xuống núi.

Dường như đồng thời, một tiến la vang lên:

-Thỏ gia, đừng!

Tần Thọ không quay đầu lại, nhưng mà hắn đã hiểu, người tới hẳn là Đầu Trâu, có điều hiện tại hắn không có tâm tình đi để ý Đầu Trâu, hắn muốn đi cứu người!

Minh Hà còn lạnh hơn trong tưởng tượng trước kia của Tần Thọ, sau khi xuống nước hắn liền vô thức run lập cập! Có điều Minh Hà nhìn thì đục ngầu nhưng khi đi vào trong nước thì tầm mắt lại vô cùng rõ ràng, so với trên đường cũng không khác mấy.

Cúi đầu nhìn lại, phía dưới Minh Hà lại có từng mảnh lớn núi non chập trùng, chỉ có điều trên những ngọn núi này trụi lủi, đến một chút sắc xanh của thực vật cũng không thấy.

Đồng thời, cũng không nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào, thậm chí ngay cả một Tu La cũng không nhìn thấy.

Tần Thọ không biết nên đi đâu để tìm Hàn Nguyệt, thế là hắn tùy tiện tìm một phương hướng vọt tới… Đồng thời, Tần Thọ yên lặng mở Hắc Ma Thần Hạp, lấy ra một cái đùi gà lắc lắc ở trong nước. Tần Thọ nhớ kỹ Hàn Nguyệt từng nói, khứu giác của Tu La vô cùng nhạy, lần trước bọn hắn đuổi kịp Hàn Nguyệt cũng là do ngửi thấy mùi thơm trong miệng Hàn Nguyệt, thế là chen chúc mà tới.

Cho nên, Tần Thọ muốn thử một chút biện pháp này xem rốt cuộc là có tác dụng hay không!

Cùng lúc đó, phía trên Minh Hà, Đầu Trâu đứng ở trên đỉnh núi đấm ngực dậm chân kêu lên:

-Thỏ gia, ngài… Ai ui… Ngài cũng đừng trách ta. Ta đi Đào Chỉ Sơn, nhưng mà Quỷ Đế phương Đông đại nhân không ở đó. Ta không tìm thấy hắn, cũng không gọi được viện binh tới… ây…

Tần Thọ cũng không biết mình không tìm được viện binh tới, có điều hắn hiện tại cũng không có thời gian suy nghĩ cái này.

Lúc Tần Thọ lấy đùi gà ra, nháy mắt đã phát hiện có ba đạo khí tức khóa chặt hắn!

Khí tức kia như là rắn độc âm lãnh, lại phảng phất như là báo săn trong bụi cỏ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận