Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 536: Thật sự phun ra


Chương 536: Thật sự phun ra





(Editor khuyến cáo, chương này càng bẩn bựa hơn chương trước nữa >o<)

Người ở đây đều không phải kẻ ngu, nhìn cái này liền hiểu rõ là cái gì.

Lam Tam càng hiểu rõ mà đứng dậy, tức giận nói:

-Đại Đỉnh chân nhân.

Đại Đỉnh chân nhân vội vàng giải tán phép thần thông, khí phụ thân biến trở về dáng vẻ vạc lớn, vèo một cái chạy mất, rơi vào trong tay Đại Đỉnh chân nhân, Đại Đỉnh chân nhân bắt một cái liền hối hận, thứ sền sệt trên kia nương theo mùi hôi thối tỏa tới, hắn lần đầu tiên manh động có suy nghĩ có nên vứt pháp bảo này hay không.

Đại Đỉnh chân nhân đang muốn lau chùi thì đã thấy Lam Tam đột nhiên quay người, đôi mắt như chớp nhìn chằm chằm vào hắn, hừ lạnh nói:

-Đại Đỉnh chân nhân.

Động tác Đại Đỉnh chân nhân có nhanh nhưng làm sao có thể giấu được Lam Tam?

Chẳng qua da mặt Đại Đỉnh chân nhân dày, biết những người khác không thấy được, chỉ cần hắn không thừa nhận, Lam Tam nói gì cũng không dùng được. Thế là hắn hít sâu, ưỡn ngực ngẩng đầu, nghiêm nghị hỏi:

-Lam Tam đạo hữu, có chuyện gì sao?

Lam Tam vốn muốn nói gì đó, nhưng liếc nhìn bên tay phải phía sau Đại Đỉnh chân nhân thì cười ha ha nói:

-Pháp bảo tốt, sao ngươi không thu vào trong người? Cầm trong lòng bàn tay làm gì?

Đại Đỉnh chân nhân không ngờ Lam Tam không truy hỏi chuyện hắn ra tay mà lại hỏi một câu như vậy. Vốn đã cố gắng phớt lờ chuyện này nhưng lại bị nhắc lại, hắn nghĩ đến thứ nóng hổi sền sệt trong tay bỗng dưng buồn nôn.

Thu vào trong người á?

Bây giờ Đại Đỉnh chân nhân chỉ có một suy nghĩ trong đầu, sau này đồ chơi này cũng không thể thu vào, cứ bỏ vào túi rồi tính.

Trên mặt Đại Đỉnh chân nhân rất bình tĩnh khẽ cười một tiếng nói:

-Vẫn nên xem cuộc chiến đi, Hữu Khuyết, cố lên.

Kết quả Đại Đỉnh chân nhân này vừa quay đầu thì mặt đã tái xanh.

Chỉ thấy nơi vốn đang chiến đấu đã không còn bóng dáng Hữu Khuyết.

Lúc này lại nghe được có người liên tục hô hào và chửi ầm lên.

-Con thỏ chết tiệt, ngươi cút xa một chút cho ta!

-Hữu Khuyết, ngươi ăn cái giống gì vậy?

-Ngươi vẫn chưa làm xong à?

...

Hình ảnh chuyển một cái, đập vào mắt là một con thỏ ba đầu sáu tay kẹp Hữu Khuyết dưới nách, một cái tay kẹp chặt Hữu Khuyết, một đầu sau lưng nhìn Hữu Khuyết, một ngón tay cái giơ cục gạch vàng óng ánh lên cao, cục gạch ngao ngao kêu:

-Cho hắn chết! Đập vào mặt hắn, gừ gừ... Thoải mái!

Tiếng hoan hô nương theo cục gạch, cục gạch đó đập vào mặt Hữu Khuyết, mặt Hữu Khuyết bây giờ giống hệt bảng trắng trong mạt chược, vốn không nhìn ra ngũ quan.

Một tay khác của Tần Thọ động não thi triển pháp thuật, ngăn máu của Hữu Khuyết chảy ra, miễn tung tóe đầy người dẫn tới bất tỉnh.

Cánh tay khác thì không ngừng tát Hữu Khuyết, chẳng qua ra tay cũng không nặng, cũng không biết đấu pháp này có ý nghĩa gì.

Đầu chính của Tần Thọ nhìn về phía trước, một đường cười như điên nâng mông Hữu Khuyết lên, cái mông kia giống như súng tiểu liên cùng nhau tiến lên, đột đột đột 'shit' bay đầy trời! Đánh cho thủ hạ của Đại Đỉnh chân nhân và Lam Tam cùng chúng yêu bay đầy đất.

Đối mặt hung khí như thế, lúc đầu mọi người cũng có thể chống cự một chút.

Nhưng chúng yêu có quy củ, ai cũng không cho phép nhúng tay vào cuộc chiến của hai người kia, cho nên bọn hắn không dám đánh trả, vậy nên cũng chỉ có thể bỏ chạy.

Hơn nữa, cho dù có thể đánh cái thứ đồ chơi buồn nôn này, bọn hắn cũng không muốn đánh.

Thế là liền xuất hiện cảnh tượng hùng vĩ một con thỏ kẹp một người đuổi theo hơn mấy chục người lượn từng vòng từng vòng trên trời.

Gương mặt Đại Đỉnh chân nhân hoàn toàn đen thui, trước đó hắn còn nói cười thủ hạ Bồ Cung của Lam Tam không tranh giành.

Bây giờ nhìn lại đệ tử Hữu Khuyết của hắn, hắn rốt cuộc hiểu rõ một câu của người xưa:

-Người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn.

Lam Tam thấy thế thì bật cười một tiếng, sau đó không che giấu chút nào hợp tình hợp lý điên cuồng hoang dã cười vào mặt Đại Đỉnh chân nhân:

-Có lý, thật có lý... Ha ha ha... Bản cung bắt đầu thích con thỏ này rồi!

Gương mặt Đại Đỉnh chân nhân đen thui nói:

-Lam Tam, lần này coi như bọn ta thua. Người của ngươi có thể nhận lấy con thỏ này.

Cả hai người đệ tử của Đại Đỉnh chân nhân, thiên thần Đường Thạch ra ngoài ngăn cản đột nhiên chạy tới giúp đỡ, bây giờ Hữu Khuyết đã biến thành khí cụ phun 'shit', cũng không ai có thể sử dụng hắn. Còn không bằng thoải mái nhường lại con thỏ cho Lam Tam. Trong lòng cũng xấu xa nghĩ tới, con thỏ cổ quái này giết Bồ Cung, đánh bại Hữu Khuyến, chắc hẳn thủ hạ của Lam Tam đi lên cũng không chiếm được chỗ tốt. Nếu có thể cứu Hữu Khuyết vậy thì càng tốt.

Lam Tam bĩu môi, yên ổn ngồi trên thảm lót, thản nhiên nói:

-Hữu Khuyết còn sống, trận chiến vẫn chưa kết thúc. Chờ chết rồi thì người của ta đương nhiên sẽ ra tay.

Hiển nhiên Lam Tam cũng không muốn để thủ hạ của mình tác chiến với con thỏ cổ quái này.

Khóe miệng Lam Tam nhếch lên, một đao vung lên trên thảm lót của Đại Đỉnh chân nhân, một đao ánh bạc nở rộ bao phủ thảm lót trong đó.

Đại Đỉnh chân nhân tức giận nói:

-Lam Tam, ngươi làm gì?

Lam Tam nói:

-Vì phòng ngừa ngươi và ta nhúng tay quấy nhiễu chiến sự, tạm thời niêm phong thảm lót. Ngươi và ta chỉ có thể nhìn, không thể nhúng tay.

Đại Đỉnh chân nhân biết mình đuối lý, hơn nữa cái đức hạnh này của Hữu Khuyết, hắn cũng không muốn hạ mình cứu người, dứt khoát không để ý tới là xong.

Tần Thọ đuổi một hồi, Hữu Khuyết đã không còn hàng tích trữ nào nữa, Tần Thọ vứt Hữu Khuyết ra, sau đó bắt đầu tìm kiếm trong đai Tu Di của Lý Trinh Anh.

Cục gạch kêu lên:

-Con thỏ, sao ngươi lại dừng tay rồi? Ta đang sảng khoái nè! Tiếp tục đi!

Tần Thọ nói:

-Ngươi ồn ào cái rắm! Thằng cháu trai này đánh muội tử nhà ta bị thương thành cái dáng vẻ kia, ta từng nói muốn lăng trì hắn thiên đao vạn quả nên nhất định sẽ phải làm cho bằng được. Ta tìm thanh đao trước!

Cục gạch cộp cộp miệng nói:

-Đao có cái rắm gì để dùng, nào có khiến ta đánh đến thoải mái được?

Tần Thọ ước lượng một chút, cười ha ha nói:

-Không tệ!

Đại Đỉnh chân nhân thấy vậy có hơi không nhịn được, Lam Tam lại nhìn chòng chọc vào hắn, nói ra từng chữ: -Lúc Bồ Cung chết, ta không có nhúng tay. Nếu ngươi làm loạn thì đừng trách ta không khách khí!

Đại Đỉnh chân nhân không biết làm sao nên chỉ có thể ngồi xuống...

Tần Thọ thấy không có ai đến ngăn cản mình thì cũng khẽ thở ra, hắn cũng nhìn ra được Đại Đỉnh chân nhân và nữ nhân kia đều không dễ chọc, nếu bọn hắn ra tay thì kế hoạch của hắn cơ bản là không có chỗ dùng.

Giơ đao lớn lên cao, Tần Thọ hít sâu một hơi nói:

-Nhóc con, không phải thỏ gia ta hung ác, mà là ngươi đáng chết!

Tần Thọ nói xong liền giơ tay chém xuống!


Bạn cần đăng nhập để bình luận