Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 916: Cơ ngực phát triển tốt không? (2)


Chương 916: Cơ ngực phát triển tốt không? (2)





Long Từ theo bản năng hơi ngửa đầu về phía sau để tránh né, Tần Thọ thuận thế vồ xuống dưới, vào trước ngực Long Từ.

Sau đó cả Tần Thọ và Long Từ đều ngây ngẩn cả người.

Vẻ mặt Tần Thọ cổ quái, sau đó theo bản năng nhéo nhéo, nói:

-Huynh đài, cơ ngực rất phát triển đó!

Long Từ đột nhiên lấy lại tinh thần, rít lên một tiếng, đá một cước vào ngực Tần Thọ.

Nếu như là người bình thường, có lẽ sẽ thuận thế lui lại, cũng sẽ tha cho hắn một lần.

Đáng tiếc Tần Thọ không phải là loại nhìn thấy nữ nhân thì sẽ thủ hạ lưu tình, không làm được gì.

Thế là…

Tần Thọ thuận tay vồ một cái, bắt lấy mắt cá chân Long Từ, cười nói:

-Má nó, thỏ gia ta không muốn phản ứng lại ngươi, ngươi còn chưa có chơi đủ đúng không?

-Con thỏ chết tiệt, ta phải giết ngươi! - Long Từ hung ác nói.

Tần Thọ cười xùy một tiếng, đột nhiên phát lực, vung Long Từ lên giống như là lúc nãy đối phó với tên chòm râu đê, đập bành bành trên mặt đất!

Trong chớp mắt, mặt đất bị đập thành một cái hố to hình người!

Mấy lần qua đi, băng tóc của Long Từ rơi mất, tóc dài tản ra, phép thuật biến hóa trên người cũng nổ, lộ ra một gương mặt xinh xắn nhưng lại mang theo vài phần ngang ngược.

Vốn dĩ ngực nhìn rất bằng phẳng, lúc này cũng đã đứng lên như đỉnh núi.

Đến lúc này, tất cả mọi người đã hiểu, Long Từ không phải là nam mà là một nữ tử!

-Không phải chứ, hoàng tử lại là nữ nhân?

-Đây… Nàng là nữ nhân, không có việc gì thì đi đoạt dân nữ cái gì chứ?

-Đúng vậy, làm cho nữ nhân không dám lên đường phố.

-Cái con thỏ kia đánh nữ nhân, có chút hung ác đi?



Đúng lúc này, mọi người thấy hai tai Tần Thọ run lên một cái, nhìn về một người trong đám người đang nói chuyện, hỏi:

-Nàng cướp đoạt dân nữ trắng trợn?

Người kia bị dọa, vô thức gật đầu.

Tần Thọ lại hỏi:

-Bởi vì nàng mà muội tử ra đường cũng ít đi?

Người kia tiếp tục gật đầu.

Tần Thọ gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu, thế là vốn dĩ hắn muốn buông lỏng tay nắm mắt cá chân ra thì lại nắm chặt thêm mấy phần, nhấc chân liền giẫm lên trên lưng!

A!

Từ hét thảm một tiếng, cả nửa người trên bị giẫm vào trong đất, chỉ có nửa người dưới là ở phía trên, Tần Thọ liếc qua cái eo nhỏ rồi bờ mông, lắc lắc đầu nói:

-Đây là một trong những cái mông đẹp nhất mà ta từng thấy, muội tử, đồng ý với ta, đừng dùng nó để đi ị đánh rắm, được chứ?

Nghe được lời nói phía trước, mọi người còn có chút dâm đãng nhìn Tần Thọ, thuận tiện nhìn sang bờ mông kia. Sau đó len lén gật đầu, biểu thị tán đồng.

Sau đó khi nghe lời nói phía sau, thì từng ánh mắt nhìn Tần Thọ đều tràn đầy oán niệm vô tận!

Con mẹ nó, quá sát phong cảnh.

Có điều, tỉ mỉ nghĩ lại, lời nói của Tần Thọ dường như cũng có đạo lý.

Không cần biết ngươi là dạng mỹ nữ gì, thì thế nào? Yêu ngươi sẽ mới cảm thấy ngươi hoàn mỹ, nếu như ta không yêu người thì ngươi có hoàn mỹ đến đâu thì vẫn có một mặt dơ bẩn.

Hai người đối chiến, ở đâu ra thương hương tiếc ngọc?

Tần Thọ thấy Từ không có động tĩnh gì, lúc này mới hài lòng đập tay nói:

-Quả nhiên, đối phó với đứa trẻ ngang bướng, đánh là xong rồi.

Cùng lúc đó, trong Lãm Phong Điện trên Thiên Cung.

Hai người Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Đế Tuấn, ngồi ở đó không nhúc nhích, biểu lộ trên mặt vô cùng cứng nhắc, hiển nhiên là hai người cũng bị hành động của con thỏ này làm sợ ngây người.

Mặc dù, nếu như đổi là bọn họ thì Từ có thể đã phải chịu chết.

Dù sao, đại đạo trong chiến đấu, thủ hạ lưu tình chính là tự sát, nhiều năm như vậy, hai người sớm đã nhìn thấy, cũng không bận tâm thân phận nữ nhân mà không hạ thủ.

Nhưng mà tình huống trước mắt không giống, thứ nhất, Từ là một thân nữ nhi, thứ hai, nàng cũng không phải là tiểu cô nương ven đường, mà nàng là khuê nữ của Đế Tuấn đó!

Hơn nữa còn là nữ nhi Đế Tuấn vẫn luôn sủng ái nhất!

Thân phận như vậy, đổi là bọn họ cũng không dám xuống nặng tay.

Kết quả con thỏ này, vậy mà lại hạ thủ giống như là sét đánh, hơn nữa còn không có chút ý nào muốn hạ thủ lưu tình, hành hung một trận, đến bọn họ nhìn còn cảm thấy đau.

Sau đó, đột nhiên Đế Tuấn lấy lại tinh thần, bỗng nhiên đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi, nổi gân xanh, cả giận nói:

-Con thỏ chết tiệt, quá đáng!

Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế nhanh chóng giữ chặt hắn nói:

-Đừng kích động, đừng kích động, chịu thiệt là phúc.

Lúc này, nghe được bốn chữ chịu thiệt là phúc này, Đế Tuấn chỉ cảm thấy hỏa khí trong bụng bùng nổ!

Cả người đều muốn phát giận!

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh màu trắng xuất hiện ở trên mái hiên!

Lông mày như đao, ánh mắt như lôi đình, một ánh mắt lại đáng sợ giống như là có thể giết sạch vạn ức sinh linh!

Môi mỏng khẽ mở:

-Đại đế thật là uy phong, sao hả? Chỉ cho phép khuê nữ nhà ngươi khi dễ người, mà không cho phép đệ đệ nhà ta đánh người à?

Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế vừa nhìn thấy nữ tử này, lập tức bình tĩnh lại, an tĩnh ngồi xuống, cười nói:

-Huyền Minh đạo hữu, đã lâu không thấy. Đế Tuấn đạo hữu, ngồi xuống đi, chịu thiệt là phúc, chịu thiệt là phúc.

Đế Tuấn nhìn thấy vẻ mặt Huyền Minh hung ác cùng phẫn nộ, đang muốn bạo tẩu, sau khi nghe được lời nói của Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế, đột nhiên quay đầu, cả giận nói:

-Ngươi lặp lại lần nữa chịu thiệt là phúc, ta liều mạng với ngươi!

Sau đó Đế Tuấn nhìn về phía Huyền Minh nói:

-Huyền Minh, ngươi cũng không phải thánh nhân. Đơn đả độc đấu, ta không sợ ngươi.

Huyền Minh cắt một tiếng, giậm chân, lầu các, sinh linh, hoa cỏ, cây cối ở bốn phía trong trăm dặm soạt một tiếng, hóa thành bột mịn!

Đế Tuấn giận giữ, tiến lên một bước nói:

-Ngươi… hừ, con thỏ chết tiệt, ngươi có thôi đi không hả? Kế Mông!

-Có!

Kế Mông từ đằng sau một khối đá lớn cách đó ngàn dặm, tội nghiệp nhô đầu ra, đáp.

-Ngươi ở xa như vậy làm gì? - Đế Tuấn mắng.

Kế Mông liếc nhìn Huyền Minh theo bản năng, sau đó lấy hết dũng khí, tiến lên một bước.

Đế Tuấn xoa xoa mi tâm, phất phất tay nói:

-Mau mau cút đi, đi mang Từ trở về cho ta.

Kế Mông vội vàng lĩnh mệnh, có điều vẫn hỏi một câu:

-Cái con thỏ kia thì làm sao bây giờ?

Đế Tuần gầm thét lên:

-Cút!

Kế Mông lộn nhào chạy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận