Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 534: Đánh cho ra bã (2)



Chương 534: Đánh cho ra bã (2)





Phía bên Đại Đỉnh chân nhân, một gã cường tráng ôm tay cười khẩy:

-Thứ vô tri, chỗ lợi hại nhất của đạo thuật bóng tối không phải là mô phỏng dã thú, hung thú, mà là chuyên khắc chế các linh hồn! con thỏ này bị móng vuốt bóng tối tóm gọn, nghĩa là linh hồn đã bị giam cầm, xác thân mạnh đến mấy cũng vô dụng!

-Lát nữa bị bóng tối bóp nghẹt, hồn bay phách tán, một cái xác không chẳng qua cũng chỉ là thức ăn trong nồi mà thôi.

Đại Đỉnh chân nhân lên tiếng:

-Đường Thạch, nói ít thôi.

Đường Thạch cười khà khà:

-Vâng, sư phụ!

Đường Thạch và Hữu Khuyết là hai đồ đệ duy nhất của Đại Đỉnh chân nhân, cũng là hai thuộc hạ duy nhất.

So với hơn trăm nghìn đệ tử và thuộc hạ sau lưng Lam Tam thì quả thực có phần bấp bênh. Thế nhưng Đại Đỉnh chân nhân lại không hề cảm thấy nản lòng, bởi hắn biết rõ, thực lực hai đệ tử của hắn chắc chắn hơn hẳn thuộc hạ của Lam Tam.

Vậy nên, vụ cá cược lần này, hắn nhất định phải giành chiến thắng!

Lam Tam liếc nhìn Đại Đỉnh chân nhân và nói:

-Lại có người nữa tới, ngươi đi hay là ta đi?

Đại Đỉnh chân nhân phá lên cười:

-Theo quy tắc, tên này cũng là của ta. Lam Tam, phen này ngươi thua chắc rồi!

Lam Tam hằm hằm không nói, sự bất mãn trong mắt hiện ra trông thấy.

Đại Đỉnh chân nhân lại khoái trá vô cùng, quét mắt qua ngực Lam Tam...

Nếu là lúc bình thường, Đại Đỉnh chân nhân tuyệt nhiên không dám nhìn như thế, dù gì Lam Tam cũng không phải kiểu nữ nhân hiền lành nhã nhặn, thực lực lại cao hơn hắn ta, hắn ta không muốn trêu chọc, cũng không dám trêu chọc.

Nhưng hiện tại, mắt thấy lô đỉnh sắp lọt vào tay mình, hắn ta sẽ đột phá cảnh giới Địa Tiên trở thành Thiên Tiên vô thượng, đến lúc đó hắn ta thực sự chẳng ngán gì một kẻ như Lam Tam.

Thậm chí, hắn ta đã suy nghĩ đến cả lúc xé nát chiếc áo khoác như bộ lông cừu xoăn tít trên người Lam Tam để xem dưới tấm áo lùm xùm dày dặn kia là một nữ tử như thế nào, liệu chăng bộ ngực có căng tròn đầy đặn như trong tưởng tượng của hắn ta hay không.

Lam Tam hừ một tiếng:

-Có tin ta giết chết ngươi ngay bây giờ không?

Đại Đỉnh chân nhân sợ hãi vội thu lại ánh mắt, cười khan:

-Chớ kích động, đừng hiểu nhầm... Đường Thạch, ngươi đi bắt kẻ xông vào ngay.

Gã cường tráng Đường Thạch đứng sau Đại Đỉnh chân nhân chắp hai tay đáp:

-Vâng, sư phụ!

Dứt lới, Đường Thạch giậm chân bay về phương xa như một qủa đạn pháo.

Cùng lúc này, có giọng nói vang như sấm rền vọng lại:

-Đại ca, nhị ca, hai người ở trong này à? Ê... không đúng, nghe bảo bên trong có một tiên tử, trong này là tiên tử nhà nào thế? Khoan hãy trả lời, ta đánh chết mấy người đã...

-Giỏi thay tên trọc này, dám lên tiếng hăm dọa ầm ĩ ở đây? Tại hạ là Đường Thạch dưới tọa của Đại Đỉnh chân nhân! Để ta tiếp chiêu ngươi! - Giọng Đường Thạch vang lên.

Chỉ nghe thấy trong giọng nói thô kệch pha lẫn chút dễ thương:

-Dưới tọa? Dưới tọa thì cũng để cưỡi mà? Chẳng lẽ ngươi giống con ba ba dưới mông ta, đều là vật cưỡi? Ngươi ở biển nào thế? Chưa biết chừng còn là họ hàng!

Đường Thạch nổi giận:

-Tiểu tử khốn kiếp, chịu chết đi!

Rồi một trận quyền đấm lên thân mình kêu bình bịch, cùng lúc là đối phương băn khoăn gặng hỏi:

-Thế tóm lại ngươi ở biển nào? Ngươi nói đi chứ?

Rõ ràng, đối phương không hề hấn gì trước trận quyền này...

Đại Đỉnh chân nhân nghe vậy khẽ lắc đầu, lẩm bẩm:

-Lũ ngu ngốc này, lần tới phải dạy cho chúng biết thế nào là dốc hết sức thôi.

Cùng lúc đó, Hữu Khuyết cất tiếng cười man rợ:

-Con thỏ, thế nào? Không nhúc nhích được hả? Phép thần thông này của ta chuyên dùng để tấn công linh hồn, xác thân ngươi có mạnh đến mấy chẳng qua cũng chỉ là một nắm bùn!

-Ngươi... dám... ặc... ặc... mẹ... chuyện gì thế này?

Hữu Khuyết đang đắc ý, thì cơ thể đắc ý dở dang của hắn đột nhiên gập người xuống, hai tay ôm bụng, mặt đỏ gay kêu lên.

Một thoáng phân tâm của Hữu Khuyết, con móng vuốt trên người con thỏ cũng đã biết mất.

Tần Thọ nghiêng đầu, nghiến răng toét miệng cười:

-Đau bụng phải không?

Hữu Khuyết chật vật ngẩng đầu, nhìn Tần Thọ hỏi:

-Ngươi... sao ngươi biết?

Tần Thọ lẳng lặng nhìn cây thước trong tay, cười khà khà,

-Bao năm rồi, không ngờ thuốc vẫn còn công hiệu, không hổ danh là sản phẩm của Dược Vương Điện, đánh giá năm sao!

Hữu Khuyết bàng hoàng tỉnh ngộ, chỉ vào cây thước nói:

-Trên đó có độc?

Tần Thọ thản nhiên đáp:

-Đúng rồi, có vấn đề gì à?

Xưa nay Tần Thọ không phải kẻ ngốc, khi phát hiện ra phép thuật sở trường của Hữu Khuyết bí hiểm khó lường, thì hắn đã biết chỉ dựa vào sức lực của thân thể căn bản không thể nào đánh bại được Hữu Khuyết. Nên khoảnh khắc bắt được Hữu Khuyết, hắn ta đã nhét cây thước bôi đầy thuốc xổ vào miệng hắn.

Bây giờ quả nhiên có tác dụng...

Mặc cho Hữu Khuyết có ngàn vạn bản lĩnh cao cường cũng không chịu nổi đau bụng dữ dội.

Phải biết thuốc xổ này lúc trước thực sự là ngay cả Văn Khúc Tinh cũng trở nên mệt lả, bây giờ đối phó chỉ là một tên Hữu Khuyết, quả thực chính là dao trâu mổ gà.

Hữu Khuyết không biết sự khủng bố của thuốc, liều mạng cố gắng mà nhịn.

Tần Thọ lại cực kỳ hiểu rõ huyền bí trong đó, lắc rồi lắc cổ tay, cười ha ha nói:

-Nhóc con, ngươi dám đả thương muội tử của thỏ gia sao? Hôm nay thỏ gia ta đánh ngươi đến ị ra phân.

Trong lúc nói chuyện Tần Thọ đã xông tới, không nói hai lời, con thỏ hóa thân thành ba đầu sáu tay dùng nấm đấm!

-Một quyền này đánh ngươi ị ra phân.

Tần Thọ đánh một quyền qua, đầu Hữu Khuyết trực tiếp bị nện xuống đất.

Sau đó Tần Thọ đánh tiếp quyền thứ hai, một quyền nện nửa người Hữu Khuyết xuống đất, lúc này mới chầm chậm nói:

-Một quyền này là vì ngươi chê cười thỏ gia ta.

Sau đó đánh tiếp ba quyền, cả người Hữu Khuyết chìm xuống đất, Tần Thọ nói:

-Một quyền này không cần biết là thứ bao nhiêu, từ lúc này về sau tất cả đều vì muội tử Trinh Anh.

Tần Thọ nói xong thì vung nắm đấm rồi điên cuồng đấm một trận, đánh đến nỗi đất trời rung động.

Hơn nữa Tần Thọ còn đọc thầm trong lòng:

-Trộm trời trộm đất trộm quần lót ngươi.

Sau đó Tần Thọ mừng như điên phát hiện, kỹ năng trộm cắp may mắn tăng cấp, xác xuất thành công cũng tăng cao, chỉ trong chốc lát giống như đã trộm đến tay.

Chẳng qua Tần Thọ không thể không nói, hắn vẫn bội phục mười phần đối với sức mạnh ý chí của Hữu Khuyết, liên tiếp đánh hơn hai mươi quyền, đổi lại là người bình thường thì đã sớm bị đánh đến bất tỉnh.

Thế nhưng Hữu Khuyết sửng sốt cắn răng, co lỗ đít lại, phân bị chặn bên trong không đi ra được.

Nhìn đến đây, Đại Đỉnh chân nhân không nhìn nổi nữa, tức giận nói:

-Hữu Khuyết, ngươi đang làm gì vậy? Cuối cùng thì ngươi có đánh trả hay không?


Bạn cần đăng nhập để bình luận