Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 491: Hắn bị đánh, thủ hạ đều đang cười


Chương 491: Hắn bị đánh, thủ hạ đều đang cười





Tiểu nam hài nói:

-Ý người nói là con thỏ sẽ thắng sao?

Lão gia tử vẫn lắc đầu nói:

-Không có khả năng, Tiểu Long Vương chỉ khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu, chỉ cần cho hắn thời gian là hắn có thể thích ứng được. Phương thức chiến đấu của con thỏ quá đơn giản, hết sức dễ dàng nắm bắt được để khắc chế. Chỉ cần Tiểu Long Vương tỉnh táo lại, Nam Hải Long Cung nhiều thần thông pháp môn như vậy, lại thêm cảnh giới cấp bậc cao, tuyệt đối có thể áp chế giành chiến thắng.

Tiểu nam hài hỏi:

-Mấy chiêu?

Vừa nghe thấy hỏi mấy chiêu, lão gia tử vội ho rồi nói:

-Quan sát chiến đấu đi không nói nữa!

Tiểu nam hài nghĩ linh tinh rồi nói:

-Chứ không phải người nói dài sao.

-Hử?

Tiểu nam hài không phục còn muốn nói gì nữa, đã thấy con thỏ kia đột nhiên quay đầu xuống.

-Con thỏ kia muốn làm gì?

-Chẳng lẽ là muốn gọi giúp đỡ?

-Cũng có thể là muốn nhận…

Không đợi mọi người nói xong, chỉ thấy con thỏ kia nở nụ cười kỳ dị với mọi người, sau đó đột nhiên quay đầu lại! Chỉ thấy cái cái lỗ tai lớn của con thỏ thuận thế vểnh lên, giống như một bàn tay thô xoay tròn! Lại còn là hai cái nữa chứ!

Sau đó liền nghe thấy tiếng ba ba giòn vang!

Trên mặt Ngao Tuế có thêm hai dấu vết màu đỏ!

Trong nháy mắt, toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người sững sờ, đần độn nhìn con thỏ kia!

Một lúc lâu sau mới có người nói:

-Mẹ kiếp, tai còn có thể dùng như vậy sao?

-Con thỏ này... Xem như đã mở rộng cơ thể toàn diện, giỏi!

...

Sau khi Tần Thọ ra tay thành công, điên cuồng xoay đầu, cái tai lớn ba ba ba điên cuồng đánh vào mặt Ngao Tuế!

Ngao Tuế bị đau vội vàng buông tay che mặt lại.

Tần Thọ lại thuận thế ôm lấy cổ của Ngao Tuế!

Hai mắt Ngao Tuế trừng to, hoảng sợ nói:

-Ngươi muốn làm gì?

Bốp!

Tần Thọ đụng đầu mình vào đầu Ngao Tuế!

Ngao Tuế ngao một tiếng hét thảm, máu mũi phun ra thật xa!

Tiếp theo đó con thỏ dang rộng hai chân kẹp lấy cổ của Ngao Tuế, hai tay và hai lỗ tai cùng ra tay!

Chỉ nghe thấy bốp bốp bốp, ba ba ba...

Âm thanh kia giống như một đại lão gia vừa mới thoát ra khỏi sa mạc đang điên cuồng đè một muội tử ở trên giường!

Ngao Tuế cũng muốn phản kháng, nhưng mà khi vào trận lại bị đánh cho hồ đồ, ném từng kiện pháp bảo ra ngoài, thay vào đó con thỏ chỉ cần thấy được có cái gì bay ra ngoài, lập tức liền cắn nuốt! Căn bản không cho pháp bảo có cơ hội biến lớn hoặc là phát uy!

Xem như có phát uy, vào trong miệng của con thỏ cũng chỉ là một ngụm liền vỡ nát, hai ngụm thì sẽ vào trong bụng, ngay cả bọt nước cũng không bay ra ngoài.

Ngao Tuế thật sự là bị đánh cho đầu óc quay cuồng, hắn khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu nghiêm trọng ngao ngao kêu thảm, theo bản năng bắt đầu quét loạn ra bốn phía, ý đồ muốn tìm người đến hỗ trợ.

Ánh mắt của hắn rơi vào trên người một thuộc hạ, thuộc hạ kia đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìn chung quanh, cuối cùng đối diện với hắn vỗ tay bốp bốp bốp! Hắn nhìn thấy liền muốn một tay chụp chết đối phương!

Ngao Tuế di chuyển mục tiêu nhìn về phía một thuộc hạ khác, thuộc hạ kia cũng không kém, nhưng mà rõ ràng hắn khôn khéo hơn kẻ trước đó nhiều, không chỉ có vỗ tay mà còn quát to:

-Tiểu Long Vương cố lên!

Ngao Tuế nghe vậy trực tiếp phun ra máu, trong lòng mắng to:

-Cố cái con mẹ nhà ngươi! Ta sắp bị đánh chết rồi! Còn không mau tới giúp đỡ?

Ngao Tuế lại nhìn về phía những người khác, kết quả cũng không ngoại lệ, tất cả đều vỗ tay nói hay lắm, thậm chí sau đó không cần hắn nhìn, những người kia trực tiếp bị những người trước đó dẫn dắt tiết tấu, liên tục vỗ tay hô to hay lắm.

Cuối cùng Ngao Tuế đặt hy vọng lên trên người hắc y lão nhân, quả nhiên hắc y lão nhân không hổ là dẫn dắt đội, sau khi suy nghĩ duỗi tay về phía Ngao Tuế, dựng thẳng ngón tay cái, truyền âm tới:

-Diễn thật là tốt!

Phốc!

Ngao Tuế phun ra một ngụm máu, ngửa đầu ngã thẳng xuống!

Con thỏ đuổi theo lại đánh cho tơi bời!

Đám người xem ở phía dưới trợn mắt há hốc mồm! Nhất là khi nhìn thấy Tiểu Long Vương bị con thỏ đánh tơi bời, sau đó thuộc hạ của Tiểu Long Vương vậy mà ngao ngao hô hay lắm, đầu óc hoàn toàn ngừng hoạt động, bọn họ hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đây là tình huống gì...

-Đây... Ta đã lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thuộc hạ hận chủ nhân như vậy.

-Ta cũng vậy... Những thuộc hạ của Tiểu Long Vương thật là dũng cảm, chủ tử bị đánh thành đầu heo như vậy rồi, vậy mà đều không ra tay lại còn vỗ tay hô hay lắm! Nếu như điều này bị truyền đến Nam Hải, bọn gia hỏa này nhất định đều sẽ phải chết.

-Bọn họ đang dùng mạng sống của mình để trả thù Nam Hải Tiểu Long Vương sao, thật là hung ác! Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc Nam Hải Tiểu Long Vương đã làm gì bọn họ, khiến cho đám người này trả thù hắn như vậy.

Đám người gật đầu theo, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ, càng tò mò đánh giá những người ở trên trời kia cùng với Nam Hải Tiểu Long Vương liên tục bị đánh đến nỗi không ngừng kêu rên.

Tiểu nam hài nhìn về phía lão gia tử hỏi:

-Gia gia, hình như người lại thua rồi.

Mặt già của lão gia tử càng đỏ hơn, vội ho rồi nói:

-Đừng đoán mò, chiến đấu vẫn còn chưa có kết thúc đâu.

Nói xong, lão gia tử căn bản không để cho tiểu nam hài có cơ hội mở miệng, lập tức thi triển chuyển dời chú ý sang chuyện khác, nghi ngờ nói:

-Chẳng qua là ta cảm thấy có chút khó hiểu, thuộc hạ của hắn cứ đứng nhìn hắn bị đánh giống như một đống phân như vậy sao? Mặc dù đã có ước định từ trước, thế nhưng theo ta được biết, Nam Hải Long Cung cũng không phải là nơi tuân thủ theo quy tắc.

Bây giờ Ngao Tuế cũng là một bụng khó chịu, từ khi hắn có được tim của Chân Long, hắn đã cảm thấy sau này mình sẽ là người vô địch thiên hạ, thành tựu sẽ vượt xa Nam Hải Long Vương. Trên thực tế, Nam Hải Long Vương cũng nghĩ như vậy, gần như dốc hết tất cả tinh lực lên người Ngao Tuế, chồng chất linh đan diệu dược, pháp bảo công pháp mà trước kia tích lũy lên trên người Ngao Tuế.

Cả người Ngao Tuế đều là thần thông, pháp bảo, thay vào đó ngay cả cơ hội dùng thần thông pháp bảo cũng không có.

Như vậy thì cũng thôi đi, những thuộc hạ của hắn nhìn thấy hắn bị đánh thành bộ dáng như thế này mà lại còn đứng ở đó cười, hắn thật sự muốn chửi một câu, cười cái con mẹ ngươi! Còn không tới giúp đỡ đi, trở về ta sẽ cho tất cả các ngươi vào nồi lẩu!

Lại nhìn mỗi một ánh mắt của những người ở xung quanh đang nhìn hắn, từ lúc mới bắt đầu là ngưỡng mộ cho tới bây giờ chuyển thành than thở, thậm chí là khinh bỉ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận