Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 558: Bắt con thỏ xuống địa ngục



Chương 558: Bắt con thỏ xuống địa ngục





Tần Thọ không nhịn được lắc đầu, thầm thì một câu:

-Không tim không phổi thật là tốt.

Nói xong, Tần Thọ ngửa đầu nhìn lên không trung, nhìn thấy vầng trăng sáng trên bầu trời, hai tay chống cằm hỏi:

-Cô nàng ngốc nghếch, nàng vẫn khỏe chứ? Nàng yên tâm, đợi ta trở về rồi thì cho dù là trên trời dưới biển cũng không thể lại chia cắt đôi ta!

Nói xong, Tần Thọ nằm trên cái đỉnh lớn, gối đầu lên tay, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Khi đang chìm dần vào giấc ngủ, Tần Thọ bỗng nhiên thấy cả người lạnh run, sau đó dường như nghe thấy tiếng xích sắt va chạm vào nhau phát ra tiếng rầm rầm cùng với tiếng cười đáng sợ của ai đó.

-Ha ha, chính là con thỏ này phải không?

-Nhìn dáng vẻ này thì đúng rồi, béo quá đi!

-Lão Bạch, hắn như vậy mà chết thì cũng thật đáng tiếc!

-Lão Hắc, ngươi nói cũng có lý, lâu rồi không được ăn thịt nướng, con thỏ này mà đem nướng lên chắc chắn toàn mỡ.

-Hay là?

-Ha ha…

-Đừng nói nhảm nữa, trước tiên câu hồn con thỏ này đi rồi hẵng nướng!

Tiếp theo Tần Thọ liền cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, giống như bị vướng vào thứ gì đó. Mông lung mông lung, mơ mơ màng màng híp lại hai mắt, vừa vặn nhìn thấy được hai bóng người một đen một trắng đang đung đưa trước mặt, trên tay tên mặt đen dường như đang dùng sức lôi kéo vật gì đó.

Tên mặt trắng không ngừng lấy khăn tay lau nước miếng đang chảy xuống khóe miệng.

Đúng lúc này tên mặt đen oán giận nói:

-Không đúng, sao lại kéo cả cơ thể của hắn đến đây? Hồn phách và thân xác của con thỏ này dường như là một thể thống nhất, không thể tách ra được.

Tên mặt trắng lau nước miếng trên miệng nói:

-Đừng lo nhiều, cứ mang cả người đi. Đem xuống đó rồi nướng cũng như nhau thôi. Dù sao đều sẽ rơi vào bụng anh em ta, ăn ở đâu chả thế mà.

-Cũng được.

Tên mặt đen đáp lại một tiếng, kéo Tần Thọ chui xuống lòng đất.

Tần Thọ đột nhiên tỉnh lại, lớn giọng quát:

-Ai???

Tần Thọ trừng mắt, cuối cùng nhìn thấy rõ ràng tình hình xung quanh, một mảnh tối đen, trong mũi tràn ngập mùi đất, rõ ràng là đang ở trong lòng đất!

Tiếp sau đó liền nghe thấy tiếng va chạm của xiềng xích, một cách cửa lớn đang từ từ hiện ra từ trong lòng đất, trên cánh cửa có treo bức tranh khắc vô số oan hồn lệ quỷ! Từng tên từng tên giương nanh múa vuốt phát ra một tràng âm thanh kêu gào thảm thiết, trên đại môn có khắc mấy chữ "Quỷ Môn Quan"!

Não Tần Thọ lập tức trống rỗng, hoàn toàn không rõ mình vừa mới ngủ một giấc như thế nào mà lại đến chỗ này.

Đúng lúc này, có một bộ xương khô ở Quỷ Môn Quan chìa tay ra kéo lấy Tần Thọ đang đứng trước cửa!

Nhìn thấy cảnh này, Hắc Bạch Vô Thường đang trốn trong một góc cách đó không xa trộm cười:

-Lão Bạch, ngươi nói xem con thỏ này có phải đã bị dọa sợ đến mức tè ra quần rồi không?

Bạch Vô Thường nén cười nói:

-Xem ra bị dọa thành ngốc rồi, ngươi xem hắn còn không dám cử động.

-Ta thích nhìn thấy cái bộ dạng bọn chúng bị dọa đến phát khóc như vậy, đặc biệt kích thích, xem nhiều năm như vậy rồi vẫn không thấy chán, thật mong con thỏ khóc lên, khóc một cái cho ta nghe xem. - Hắc Vô Thường vô cùng hèn hạ nói.

Bạch Vô Thường cũng xoay xoay khớp tay, vẻ mặt hưng phấn.

Rõ ràng cả hai lão già này đều có sở thích khá đặc biệt.

Trong lúc trong lòng cả hai tràn ngập vui thích, trưng ra vẻ mặt mong chờ thì bỗng nhiên nghe thấy con thỏ chửi một tiếng:

-Khốn nạn, định dọa ai vậy?

Sau đó liền nhìn thấy con thỏ bắt lấy bàn tay của bộ xương khô, bộ xương khô lập tức sửng sốt, hiển nhiên là chưa bao giờ gặp phải con thỏ nào hung hăng như vậy! Càng chưa từng thấy qua con thỏ nào thân mang xiềng xích câu hồn mà còn có thể hung dữ như vậy. Lúc này, đáng lẽ ra con thỏ kia phải run rẩy lên, sợ tới mức khóc không ra hơi mới đúng chứ?

Không để cho bộ xương khô cơ hội nghĩ nhiều, chỉ thấy con thỏ dùng sức một chút, răng rắc một tiếng, cánh tay của bộ xương khô lập tức bị hắn dứt ra, sau đó lấy ra một cái gậy trông có vẻ bình thường, quơ gậy đập vào đầu sọ!

Chỉ nghe thấy đoàng một tiếng!

Bộ xương bị đánh đến mông lung, bộ dạng uất ức, không cam lòng khiến hắn bộc phát lửa giận rít gào một tiếng:

-Sao ngươi lại đánh người?!

Tần Thọ sửng sốt, sau đó nhảy dựng lên, tiếp tục dùng cây gậy đập vào đầu sọ, vừa đập vừa quát:

-Đánh người? Ngươi vẫn tính là người sao? Sao ngươi không đi soi gương đi! Còn nữa, ngươi là cái thứ gì? Thỏ gia ta đang ở đâu? Ngươi nói rõ cho ta, nói không đàng hoàng, ta đem bộ xương ngươi đi hầm canh bồi bổ!

-Các huynh đệ, con thỏ này bắt nạt ta, giúp ta báo thù! - Bộ xương không cam lòng gọi lớn.

Những con quỷ trên cửa lập tức xoay người, đặc biệt là tên người khổng lồ một mắt, một bước đã đi đến chỗ bọn họ, nửa người dò xét nổi giận quát:

-Con thỏ, ngươi dám làm càn!

Những con quỷ khác thấy vậy đều vui vẻ hưởng ứng.

Thế nhưng lời vừa phát ra, con thỏ lại nhảy dựng lên, tóm lấy cánh tay của bộ xương khô rồi quăng vào mặt của tên khổng lồ!

Tên khổng lồ một mắt kêu la thảm thiết, tức giận quát:

-Con thỏ, ngươi lại dám chọc giận ta?

Lời vẫn còn chưa nói hết, đám quỷ đã thấy con thỏ tóm lấy đầu tên khổng lồ dúi mạnh xuống đất, cả người tên khổng lồ liền bị đè dưới đất! Sau đó con thỏ đứng trên đầu tên khổng lồ mà đá đá không ngừng! Đồng thời, vẫn không quên cầm cây gậy đập vào đầu bộ xương khô.

Vài con quỷ khác đang muốn lao đến, Tần Thọ liền xé lấy một cái xương chân không rõ là của kẻ nào, sau đó khua khua tay, hai mắt sáng lên, cười lớn.

Đám quỷ không rõ tại sao con thỏ lại bật cười, nhưng chúng đều nghĩ rằng bản thân có cơ hội, ào ào xông ra!

Tần Thọ thấy vậy, không những không sợ hãi mà còn lấy làm vui vẻ, hai tay cầm hai cây xương khô trông giống như hai cái dùi trống, đánh cho đám quỷ gào khóc bỏ chạy.

Cùng lúc đó, chân Tần Thọ cũng đang nhàn rỗi, một chân dẫm lên người khổng lồ một mắt, một chân chỉ cần nhảy lên là bay xa...

Trong chốc lát, toàn bộ Quỷ Môn Quan danh xứng với thực bởi tiếng khóc la thê thảm và tiếng kêu gào thảm thiết liên tục.

Hắc Bạch Vô Thường vốn là trốn ở đằng xa xem kịch, nhưng bọn họ không ngờ vở kịch này lại đặc sắc như vậy, ngây ngốc nhìn cảnh tượng con thỏ đánh đập đám quỷ trước mắt cực kỳ dã man, sau khi dụi dụi mắt để chắc chắn rằng bản thân không phải đang nằm mơ, cả hai liền nhìn nhau...

-Lão Bạch, con thỏ này cũng hung hãn quá. - Hắc Vô Thường nói.

Bạch Vô Thường đáp lời:

-Đúng là có chút hung hãn, nhưng nếu hung hãn hơn nữa thì có làm sao? Đã đặt chân đến địa phủ thì rồng cũng phải khuất phục, hổ cũng phải chạy trốn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận