Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 333: Xe tăng nhãn hiệu Lò Bát Quái (2)


Chương 333: Xe tăng nhãn hiệu Lò Bát Quái (2)





Những nơi lò đi qua thì người ngã ngựa đổ, đụng một cái gãy xương đứt gân, đâm một cái tan xương nát thịt!

Những nơi đi qua đều vang tiếng kêu rên, không ai có thể ngăn nổi một bước chân của hắn!

Tần Thọ nghe động tĩnh bên ngoài, lập tức cười đến nở hoa, tùy tiện móc ra một thứ đồ, biến thành mũ sắt xe tăng, kính gió, trực tiếp đội lên đầu mình, mở nắp lò, ló đầu ra ngoài, bắt đầu xem náo nhiệt, đồng thời kêu gào:

-Bên trái! Bên trái đông người, đâm bọn họ đi!

Lò Bát Quái thay đổi phương hướng, vù một cái lao qua đó!

Bên kia, một tướng quân hải tộc vất vả lắm mới tụ tập được một đám hải tộc, chưa đợi đến lúc phát huy sức chiến đấu thì đã bị cái lò như một quả bóng bowling lao tới nghe rầm một tiếng, tan tành tứ phía!

-Bên này! Bên này lại có một nhóm! Xông lên!

Một tiếng kêu to truyền tới, mọi người nhìn sang, chỉ thấy Lò Bát Quái, một con thỏ đội một cái mũ kỳ lạ, trong tay còn cầm một con dao nhỏ, vừa vung lên vừa gào, khí thế vô cùng kiêu ngạo!

-Đại trận xoáy nước, vây cái lò này lại!

Có người kêu lên.

Vì thế, vô số hải tộc bày trận cùng lúc, nước biển xung quanh được khuấy đảo lên, biến thành một xoáy nước lớn muốn hút Lò Bát Quái vào.

Lò Bát Quái vừa nhìn đã lập tức vui vẻ:

-Bày trận? Oa ha ha... Có bày trận thế nào đi chăng nữa, còn không phải vẫn là âm dương ngũ hành bát quái sao? Dùng cái này để vây khốn gia gia ta đây? Ngươi xem cái tên Lò Bát Quái này của ta là gọi suông à?

Trong khi nói, Lò Bát Quái bỗng lui về sau một bước, rồi lại lao về phía bên phải mấy lần, cuối cùng lao xuống dưới, chỉ nghe oàng một tiếng, đại trận xoáy nước kia nháy mắt đã bị phá!

-Cái gì?!

Đại quân hải tộc nhất thời trợn tròn mắt. Ai mà ngờ được, một cái lò lại hiểu rõ đại trận của bọn họ như lòng bàn tay, từng bước giẫm lên, thoáng chốc đã phá trận pháp của họ!

Tần Thọ vừa thấy cũng sáng cả mắt lên, không ngờ cái lò này còn có công dụng như vậy!

Cũng phải, Tần Thọ lại càng vui hơn rồi, cố ý làm một cái túi lưới, sau đó lại làm một tấm lưới to vớt cá, kêu lên:

-Xử đẹp đấy! Xông tới phía bên kia, con cá đó mập, về sẽ làm đầu cá sốt cay!

Lò Bát Quái vừa nghe tới nấu ăn, cả lò đều sáng lên mấy phần, vù một cái lập tức đuổi tới!

Con cá đầu to đó còn chưa phản ứng lại thì đã bị tấm lưới chụp vào, sau đó không kịp nói gì đã bị con thỏ cho một cú tát ngất luôn...

-Bên kia! Con cua đó vừa nhìn đã thấy nhiều thịt rồi!

Tần Thọ chỉ vào một tướng cua, kêu lên.

Tướng cua vừa nghe đã sợ đến nỗi thân thể đỏ lên mấy phần, quay người chạy mất!

Nhưng Lò Bát Quái nhanh hơn, thoáng chốc đã đuổi tới nơi!

Tần Thọ làm theo như cũ, tung lưới một cái đã chế trụ, cho một cái tát, ồn ào nói lúc về muốn làm cua cay!

Những hải tộc khác thấy con thỏ hung tàn như vậy cũng đã hơi sợ hãi rồi!

Mọi người không sợ chết, nhưng đều sợ sau khi chết còn bị người khác giày vò! Nếu bị người ta thả vào nồi đảo lên với hành gừng tỏi... Trong tim ai nấy cũng đều lạnh đi một nửa.

-Đừng sợ, lên cho ta! Long Vương nói rồi, bắt được con thỏ sẽ có trọng thưởng!

Từ xa chỗ con cá voi lớn đã truyền tới một tiếng hô hào.

Tần Thọ và Lò Bát Quái vừa nghe đã lập tức quay đầu nhìn qua...

Chỉ thấy trên lưng cá voi, một con rùa biển mặc đồ thừa tướng đang kêu gào rất hăng hái! Chính là tổng chỉ huy đốc chiến lần này, Rùa thừa tướng!

Rùa thừa tướng đang hô hào, đột nhiên phát hiện không khí có gì đó bất thường. Tất cả hải tộc đều nhìn về phía hắn, đồng thời hắn cũng có cảm giác như mũi nhọn đang ở sau lưng, bất giác nhìn sang một bên khác, vừa vặn nhìn thấy con thỏ đang nhìn hắn với vẻ mặt hung thần.

Nhất thời trên trán Rùa thừa tướng chảy ra từng dòng mồ hôi lạnh, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:

-Ngươi... nhìn cái gì?

-Xử hắn!

Con thỏ quát lớn một tiếng, Lò Bát Quái kêu lên oa oa rồi xông tới!

Rùa thừa tướng thấy vậy, vội vã hô lên:

-Còn ngây ra đó làm gì? Ngăn bọn họ lại! Ngăn bọn họ lại! Đại Hắc, quay đầu! Chạy!

Con cá voi khổng lồ cố gắng xoay người, thay đổi phương hướng.

Mà binh tôm tướng cua thì kêu lên ầm ầm xông tới. Đáng tiếc, tuy Lò Bát Quái không phải binh khí nhưng cũng giống như những gì Tần Thọ nói khi trước, đồ của Lão Quân, sao có thể là vật tầm thường?

Mấy món pháp bảo mà Kim Giác Ngân Giác dùng, một cái là chiếc bình Lão Quân dùng đựng nước, một cái là hồ lô dùng đựng dan dược, một cái là Yêu Đai Thừng của Lão Quân, cũng đã có thể bắt Ngộ Không mấy lần rồi.

Mà Lò Bát Quái là lò luyện đan của Lão Quân, bảo bối luyện khí, trình độ quý giá của nó vượt xa hồ lô, bình nước, đai lưng rất nhiều. Chất lượng của nó tất nhiên cũng bất phàm hơn! Nhất là độ cứng rắn, là đứng đầu trong số mấy món bảo bối.

Hôm nay, Tần Thọ dùng Lò Bát Quái để xông pha chiến đấu, quả nhiên như vào chốn không người, không ai có thể ngăn cản!

Trong lúc đấu đá bừa bãi, rất nhanh, Tần Thọ đã thấy được bóng dáng Rùa thừa tướng. Hắn cười ha ha, lấy ra một cây gậy thòng lọng, nói:

-Nhanh, đuổi theo. Hôm nay thỏ gia ta muốn ăn canh rùa!

Thừa tướng rùa nghe thấy, sợ tới la lên:

-Chạy! Nhanh lên! Chạy nhanh đi!

Đầu cá voi to thật, nhưng bơi lại rất nhanh.

Nhưng cái vị đằng sau —— hình như điên rồi!

Chỉ thấy Lò Bát Quái vừa chạy vừa khóc:

-Oa ha ha... ta biết ngay mà! Ta đây không chỉ là cái lò luyện đan! Ta đây còn dùng để rèn! Còn có thể nấu ăn! Nhưng mà mẹ nó đến bây giờ ta mới được biết, thì ra làm binh khí là sung sướng nhất! Ha ha... ta tới rồi đây, ai tới cản ta! Oa ha ha... ta đánh! Ta đánh đánh đánh! Ha ha... Con thỏ, bài hát kia hát như nào?

Lò Bát Quái vừa hỏi xong liền nói:

-Ta nhớ rồi, ha ha ha ngươi thua rồi, tất cả lên một lần đi ta vốn dĩ không sợ! Ha ha ha... không lì bằng ta chứ gì! Oa ha ha, con thỏ, giờ ta mới phát hiện, lúc này chỉ có bài này mới xứng với ta, ha ha... quá đã!

Vốn dĩ đội quân tôm cua vẫn đang xông lên, sau này mới phát hiện không cần họ xông lên, chỉ cần đến gần, cái bình nát kia sẽ tự động đánh tới! Càng quá đáng hơn nữa là, dù đứng ở xa xa, nhưng nếu lỡ kêu to tiếng, cái tên đó cũng sẽ xông lên một phát đấm bay người...

Dần dần, mọi người đều phát hiện, đánh không nổi, cũng đánh không lại, xông lên chỉ có một kết cục là bay xa!

Sau đó, mọi người đều yên tĩnh, câm miệng, tắt tiếng, cũng không xông lên nữa.

Tuy Rùa thừa tướng nhìn thấy cũng hết cách, bởi vì cái lò điên kia đã đuổi đến nơi rồi!

Càng quá đáng hơn là con thỏ kia! Thế mà lại cầm roi ngựa đập không ngừng vào đầu hắn!

-Trúng!

Tần Thọ phất tay, ném roi ngựa qua!

Bạn cần đăng nhập để bình luận