Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 318: Lựa chọn (2)



Chương 318: Lựa chọn (2)





Tần Thọ yên lặng, không ngờ được tên tiểu tử này lại còn có mộng tưởng cao xa như vậy, thế là hắn ngồi dậy nói:

-Tùng Quả…

-Ừm… - Tùng Quả đáp lại.

m thanh của Tần Thọ trầm xuống nói:

-Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, có ước mơ là chuyện tốt, có ước mơ thì hãy cố gắng đi thực hiện, không được động một cái thì nói là không được.

Tùng Quả kích động nói:

-Đúng vậy, sư phụ cũng nói như vậy, cho nên ta chưa bao giờ từ bỏ cố gắng.

Tần Thọ vỗ vỗ bải vai Tùng Quả nói:

-Đúng, không cần từ bỏ, kiên trì không ngừng cố gắng! Con người chỉ sống có một đời, nếu như không đụng chỗ này đụng chỗ kia, thì ngươi cũng không biết cái gì gọi là tuyệt vọng.

Tùng Quả nghe câu trước thì liên tục gật đầu, nhưng nghe được câu nói sau cùng thì mặt đen lại!

Tùng Quả không cam lòng kêu lên:

-Ta không tin! Sự phụ đã nói, trên đời không có việc gì khó!

Tần Thọ lập tức nói tiếp:

-Đúng! Chỉ cần chịu từ bỏ!

Tùng Quả:

-…

Tùng Quả cứng họng, kêu lên:

-Sao ngươi nói chuyện lại không có chỗ nào dễ nghe vậy hả?

-Có thể! Tùng Quả! - Tần Thọ kêu lên.

Tùng Quả nghe nói như thế, nhưng lại không biết nói cái gì, phồng má nhìn Tần Thọ, cuối cùng giậm chân một cái, lau nước mắt rồi chạy đi.

Tiếng hô hoán của Tùng Quả từ xa xa truyền tới:

-Con thỏ, ta không chơi với ngươi nữa!

Tần Thọ nhìn theo bóng lưng Tùng Quả, nhếch nhếch miệng, cảm thán nói:

-Có phải ta quá xấu hay không, nhìn thấy tiểu tử đó khóc, ta lại còn vui vẻ, há há…

Trêu đùa Tùng Quả chạy, Tần Thọ duỗi lưng một cái, thu hồi hết Thiết Trúc trên đất, rồi lại chui vào bên trong rừng Thiết Trúc…

Không bao lâu sau, từng cây từng cây trúc sâu bên trong rừng Thiết Trúc ngã xuống đất, chỉ có điều rõ ràng động tác này không ăn khớp với ngày hôm qua, bởi vì…

-Con chim kia, dừng lại! Trời thì nóng, ngươi nhiều lông như vậy, không sợ bị cảm nắng à? Ta giúp ngươi nhổ sạch, rồi đi tắm nước nóng sẽ mát hơn nhiều.

-Ai ui, lại còn rất thơm…

-Con lợn rừng kia dừng lại! Lại đánh nhau, bị thương rồi đúng không? Đến đây, thỏ gia ta giúp ngươi nấu.

-Con hổ kia, đừng lại! Thân thể tốt, tinh thần cũng tốt, khỏe mạnh đó? Nấu!



Kết quả là, bên trong rừng Thiết trúc gà bay chó chạy, những chỗ con thỏ đi qua, giống như là cá diếc sang sông, quả nhiên là chó gà không tha!

Thậm chí…

-Châu chấu? Nhiều châu chấu quá! Oa ha ha… rán hết!



Ban đêm, Tần Thọ nhìn thịt heo rừng kho tàu, gà con hầm nấm, đuôi hổ hấp, chân hổ nấu tương, và các loại đồ ăn khác trước mắt, càng nhìn càng vui, nhất là một bàn châu chấu chiên to bằng ngón cái kia, ăn vào trong miệng đều là thơm xốp giòn….

Không lâu sau, một bóng người từ trên trời rơi xuống, chính là Tôn Ngộ Không.

Khi Tôn Ngộ Không càng ngày càng tiếp xúc nhiều với người trong thế giới này, thì tính tình của hắn cũng thay đổi nhanh chóng, từ một con khỉ như trang giấy trắng dễ dàng phẫn nộ, đã bắt đầu học theo thói xấu của con thỏ…

Có điều, Tần Thọ không nhận chuyện này, theo chính Tần Thọ nói thì: “Cái con khỉ này, ở trong “Tây Du Kí” cũng không phải là đèn cạn dầu, đến chỗ nào cũng là kẻ phá hoại. Cho nên, không phải là làm hư con khỉ mà phải nói là con khỉ làm hư ta mới đúng…”

Mặc kệ như thế nào, một con khỉ, một con thỏ đang ở sâu trong rừng Thiết Trúc, ăn đồ nướng, uống rượu, trên bàn có bày mấy món chính, ăn đến mức miệng chảy đầy mỡ, mắt say lờ đờ mông lung…

-Con thỏ, hôm nay lúc sư phụ ta ra ngoài, còn hỏi ta học cái gì.

Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không nói.

Tần Thọ nghe xong, lắc lỗ tai một cái, lập tức ngẩng đầu lên nói:

-Ngươi nói thế nào?

Tôn Ngộ Không đáp:

-Ta cũng không biết có thể học cái gì, nếu là bình thường thì chắc chắn là ta sẽ hỏi người có cái gì. Có điều, lần này ta cũng không vội vã hỏi, ngươi tốt xấu gì cũng là Nhật Dạ Du Thần, đã thấy qua nhiều thứ, ngươi nói cho ta nghe xem, ta nên học cái gì?

Tần Thọ nghe xong, không khỏi tán thưởng trong lòng, cái con khỉ này cũng com mẹ nó thật thông minh cơ trí!

Tần Thọ nghĩ nghĩ, kết quả khổ cực phát hiện, từng trang từng trang trong đầu hắn đều là thực đơn đến từ trong Hoàng Thư!

Còn loại hình cồn pháp này, hắn đúng là không hiểu rõ nhiều!

Trừ “Bát Cửu Huyền Công” ra thì hắn cũng không biết còn có thể học cái gì, hơn nữa, Tu Bồ Đề Tổ Sư cũng đã nói trước, đó là bản lĩnh giữ nhà của người khác, cho dù hắn biết, cũng sẽ không truyền.

Như vậy thì Tu Bồ Đề Tổ Sư sẽ truyền cái gì đây?

Tần Thọ suy nghĩ một chút, vẻ mặt đắng chát, hình như hắn chỉ biết đến thuật biến hóa Thiên Cương Địa Sát, mấy cái Cân Đẩu Vân đó mà thôi…

-Con thỏ, chắc không phải là ngươi không biết đó chứ? Ngươi là Nhật Dạ Du Thần mà?

Tôn Ngộ Không nhìn con thỏ nửa ngày không lên tiếng liền hỏi.

Mặt Tần Thọ đỏ ửng, cảm giác hôm nay rất mất mặt…

Đúng lúc này, linh cơ Tần Thọ khẽ động, cười ha ha nói:

-Con khỉ, thức ăn và rượu này, ngươi muốn cái nào?

Tôn Ngộ Không sững sờ, nhìn con thỏ, rồi lại nhìn đồ ăn và rượu trên bàn, sau đó hai mắt sáng lên, cười to nói:

-Con thỏ, ngươi hỏi quả nhiên không sai! Ha ha…

Trong lòng Tần Thọ thở phào một cái, ngộ tính của con khỉ này rất cao, nếu như hôm nay gặp phải con lừa ngoan cố đuổi theo hỏi đến cùng, thì hắn sẽ mất mặt thật rồi.

Nhìn thấy Tôn Ngộ Không cười, Tần Thọ cũng cười theo nói:

-Người đưa ra lựa chọn đều là trẻ con, làm một người trưởng thành thì đương nhiên là đều muốn hết!

Tôn Ngộ Không cười theo…

Cơm nước xong xuôi, uống rượu xong, Tôn Ngộ Không lại đi về nhà ngủ.

Còn Tần Thọ thì tiếp tục hành trình khai hoang, sau hai ngày hai đêm cày cấy, Tần Thọ đã mở ra một mảng đất trống lớn bên trong rừng Thiết Trúc! Sở dĩ không đi xa, là bởi vì càng vào trong thì rõ ràng phẩn chất của rừng trúc càng thấp đi, Tần Thọ cũng không muốn chướng mắt, thế là tính toán hiệu suất làm việc của mình và diện tích còn lại của rừng Thiết Trúc, Tần Thọ cảm khái tự nhủ: “Hôm nay làm thêm một chút, không được lười biếng.”

Lúc hừng đông, Tùng Quả lại tới, lần này tư thế Tùng Quả đi đường không giống lần trước, lần này ngẩng đầu, ưỡn ngực, đi bước lớn, một dáng vẻ rất hống hách!

Tùng Quả đi đến trước mặt Tần Thọ, hừ lạnh một tiếng nói:

-Con thỏ, hôm qua Quảng Vân sư huynh đã thăng chức cho ta làm giám sát! Về sau ngươi làm việc có tốt hay không, ta nói là tính!

Chỉ thấy con thỏ xoay ngươi một cái, đánh vào gáy hắn.

Tùng Quả khó chịu kêu lên:

-Con thỏ, ngươi có hiểu ý của ta không? Ta làm giám sát! Ta giám sát ngươi! Nếu ngươi làm không tốt, thì ta có thể đi cáo trạng đó?

Tần Thọ nghe xong thì vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Tùng Quả…

Tùng Quả thấy Tần Thọ có phản ứng, cho là cuối cùng con thỏ này cũng biết sợ, thế là lập tức bày ra bộ dáng như tên trộm nói:

-Con thỏ, chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng sư huynh, ta cam đoan sẽ không cáo trạng ngươi! Còn có thể giúp ngươi chặt mấy cây Thiết Trúc, thế nào hả?

Như Tùng Quả nói, thì đây là lợi ích rất lớn, con thỏ không có lý do để cự tuyệt cái này!

Nhưng mà Tần Thọ nghe xong, đầu lắc như trống bỏi, nực cười, giữ Tùng Quả lại, thì hắn làm sao có thể hoàn thành đại nghiệp gặm sạch rừng Thiết Trúc đây! Tuyệt đối không thể giữ đứa nhỏ này lại!

-Con thỏ, ngươi còn chưa hiểu rõ tình hình sao? Một ngày ngươi mới chặt được mười mấy cây Thiết Trúc, nhưng mà nhiệm vụ một ngày của ngươi là ba trăm cây đó! Nếu như không có biện pháp gì, đời này của ngươi cũng chỉ có thể chặt Thiết Trúc qua ngày. Vậy thì còn nói gì đến tu hành? Nhưng mà có ta trợ giúp thì ít nhất ngươi có thể giảm bớt một chút! Chờ sư phụ trở về, ta giúp ngươi nói tốt vài câu, không chừng còn có thể miễn đi thứ khổ sai này. - Tùng Quả dụ dỗ nói.

Tần Thọ còn chưa lên tiếng, nơi xa đã truyền đến âm thanh động khắp núi:

-Tùng Quả! Lời ngươi vừa nói ta đã nghe được rồi đó!

Tùng Quả nghe xong, trong lòng run lên, vội vàng nhảy dựng lên nói:

-Nhị sư huynh… ta… ta, không nói gì cả…

Tùng Quả sốt ruột, con mắt đỏ lên.


Bạn cần đăng nhập để bình luận