Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 901: Ngô Cương trở về


Chương 901: Ngô Cương trở về





Nói xong, tên Đại La Kim Tiên tầng năm bay lên, một thanh tiên kiếm xuất hiện ở phía sau, tiên kiếm bay trong không trung phát ra hào quang óng ánh, sau đó kiếm khí mạnh mẽ quét sạch tứ phương!

Đúng lúc này, một cục gạch vàng óng ánh chui ra từ trong hư không, đập bộp một cái vào trên đầu của hắn!

Tên Đại La Kim Tiên này giống như là chim trên trời bị đánh trúng, nghiêng đầu một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống!

Trương Vệ Vũ nhìn thấy, hét lớn một tiếng, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện thì đã ở trước mặt tên Đại La Kim Tiên kia, thanh đao trong tay xẹt qua như tia chớp, phù một tiếng, một cái đầu lâu bay lên trên trời!

-Dừng tay!

Tên Đại La Kim Tiên tầng ba thấy vậy, nổi giận gầm lên một tiếng, rồi vọt lên.

Không có Đại La Kim Tiên tầng năm, thì kế tiếp chính là hai tên kém cảnh giới mình, Trương Vệ Vũ đương nhiên là không sợ.

Đang muốn giết tên Đại La Kim Tiên trước mặt, thì cái cục gạch kia lập tức cướp lấy thần hồn chạy mất.

Trương Vệ Vũ không có đuổi theo, mà quay thằng người hướng về phía Đại La Kim Tiên tầng ba, cười ha ha nói:

-Ngươi đang bảo ta dừng tay à?

Đối phương thấy Đại La Kim Tiên tầng năm còn chết chắc, mình chỉ là một con gà nhỏ, làm sao có thể đánh thắng được? Thế là xoay người chạy.

Đúng lúc này, một con nhện màu tím to lớn phun ra một cái lưới lớn chế trụ lại, sau đó Trương Vệ Vũ đuổi theo, đao săn hóa thành vạn trượng, một đao cắt hắn thành hai nửa!

Sau đó, cái cục gạch kia lại tới, cuốn thần hồn của đối phương giống như là gió.

Đối với cái này, Trương Vệ Vũ tức giận mắng một tiếng:

-Đệch! Ai vậy?

-Ta!

Tần Thọ cười ha hả, xuất hiện trước mặt Trương Vệ Vũ, sau đó vỗ vỗ bả vai hắn nói:

-Làm tốt lắm, lần sau tiếp tục cố gắng.

Đầu tiên Trương Vệ Vũ sững sờ, sau đó nghĩ tới, hắn cũng không phải tự nguyện đi ra, mà là bị cái con thỏ chết tiệt này ném ra!

Trương Vệ Vũ đang muốn nói gì đó, thì thấy Tần Thọ bay lên trời, hóa thành con thỏ lớn như bầu trời, sau đó há to miệng rộng, hút tất cả những binh sĩ ở phía dưới vào trong miệng!

Những binh lính kia, hóa thành tro bụi trong nháy mắt, từng nét bùa chú và nguyên khí chui vào trong cơ thể Tần Thọ, sau khi Tần Thọ liên tục ợ mấy cái thì biến trở về bình thường lần nữa.

Trương Vệ Vũ nhìn đến đây, lời mắng người đến bên khóe miệng rồi nhưng lại nuốt trở vào.

Tần Thọ quay đầu lại hỏi nói:

-Vừa rồi ngươi định nói cái gì?

Trương Vệ Vũ cười khan một tiếng nói:

-Ta muốn nói, thỏ gia, ngài thật là mạnh!

Nói xong, Trương Vệ Vũ xoay người chạy!

Hắn nhớ kỹ, trước đó hắn cũng ở trước mặt Tần Thọ giả vờ mạnh không ít, nếu như người ta truy cứu tới thì chắc chắn là hắn cũng phải đi vào trong bụng đối phương.

-Đi đâu đấy?

Đúng lúc này, con thỏ đuổi theo, hơn nữa còn là chạy đến, vừa chạy vừa hỏi.

Trương Vệ Vũ cười khổi nói:

-Thỏ gia, ngài có việc thì đi trước đi, ta… ta về nhà trước.

Tần Thọ cười nói:

-Về nhà cái gì? Vừa rồi ngươi cũng đã nhìn thấy những người kia rồi, đằng sau còn có nhiều hơn nữa, bọn họ thề là muốn bình định thế giới này, xưng vương xưng bá. Ngươi cứ đứng nhìn, mặc kệ như vậy sao?

Trương Vệ Vũ nghe xong, vội vàng lắc đầu nói:

-Được rồi, được rồi, ta còn chưa có cho gà nhà ta ăn nữa.

Hai mắt Tần Thọ trợn một cái, túm chặt lấy cổ áo Trương Vệ Vũ nói:

-Vậy thì để bọn chúng tự mưu sinh đi, thỏ gia ta có chuyện muốn làm, cần người trợ giúp, chính là ngươi.

Trương Vệ Vũ vừa giãy dụa vừa kêu gào:

-Đừng, thỏ gia, ta không được!

Tần Thọ bá khí nói:

-Ta nói ngươi được thì ngươi được, không được cũng phải được!

Dưới sự uy hiếp của Tần Thọ, Trương Vệ Vũ biết chạy không thoát, đành phải nhận, thận trọng đi theo Tần Thọ hỏi:

-Thỏ gia, vậy ngài muốn ta làm gì vậy?

Tần Thọ nói:

-Gặp một người thì đánh một người, ngươi đi lên đánh trước, nếu như không có đặc biệt lợi hại, vậy thì ta đến kết thúc công việc.

Trương Vệ Vũ gật đầu, nghĩ nghĩ liền thấy có điểm tuyệt đối không được bình thường, hỏi:

-Gặp được người không phải đặc biệt lợi hại thì ngươi đến kết thúc công việc? Vậy nếu như gặp phải người đặc biệt lợi hại thì sao?

Tần Thọ mở miệng nói:

-Xem ai chạy nhanh chứ sao.

Trương Vệ Vũ nghe thấy liền chạy!

Tần Thọ lại một phát túm được cổ áo hắn nói:

-Ngươi chạy cái rắm, chúng ta đây chính là vì cứu vớt thế giới! Ngươi có muốn làm siêu anh hùng không?

-Làm cái rắm! Lão tử là Đại Ma Vương! - Trương Vệ Vũ kêu lên.

Tần Thọ nói:

-Đại Ma Vương cái rắm, có tin là bên trong những tên khốn kiếp kia có một người chính là ngươi không?

Trương Vệ Vũ bĩu môi:

-Ta nói ngươi mới có… hả? Có một tên là ta?

Trương Vệ Vũ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, chỉ mình, sau đó vỗ đùi kêu lên:

-Đệch! Kẻ địch ngươi nói không phải là kính đen đó chứ?

Tần Thọ kinh ngạc nhìn Trương Vệ Vũ:

-Ngươi biết?

Trương Vệ Vũ nhanh chóng lắc đầu nói:

-Ta cái gì cũng không biết, thỏ gia ngài làm việc đi, ta đi trước.

Tần Thọ thấy Trương Vệ Vũ nhanh chân chạy, móc cục gạch ra nói:

-Cục gạch, hắn muốn chạy, ngươi nói xem làm thế nào đây?

Cục gạch bày ra dáng vẻ lưu manh nói:

-Còn phải nói sao? Đập chết hắn!

-Đánh chết thì đáng tiếc quá, ta cảm thấy chiên dầu cũng không tệ.

-Chia ta một cái chân.

-Đồng ý!

Một khắc sau, Trương Vệ Vũ liền chạy trở về, đồng thời chạy chậm đến bên Tần Thọ hỏi:

-Thỏ gia, nói đi, bước tiếp theo là đánh ai?

Tần Thọ vỗ vỗ bả vai Trương Vệ Vũ nói:

-Được rồi, đừng có bày cái dáng vẻ khổ sở ấy ra nữa. Yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi đi chịu chết đâu… Có điều, ngươi cũng thấy đấy, bọn gia hỏa này quá nhiều người, ta cần ngươi giúp ta đánh lạc hướng.

Trương Vệ Vũ cười ha ha, không nói gì.

Có điều, Tần Thọ cũng đã nhìn ra, nếu như thật sự chỉ dựa vào con hàng này thì hơn phân nửa không phải là đánh lạc hướng, mà là chạy.

Có điều, trước mắt không có ai để dùng cả nên cứ chấp nhận chịu đựng như vậy đi.

Trên đường đi, Tần Thọ hỏi:

-Ngươi biết bao nhiêu về kính đen?

Trương Vệ Vũ nói:

-Thật ra thì biết cũng không nhiều, chính là năm đó từng có kỳ ngộ, cụ thể là vị tiền bối nào để lại thì ta cũng không rõ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận