Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 302: Thao tác bựa như thế


Chương 302: Thao tác bựa như thế (2)





Ngao Tuế nhìn lệnh bài của Nhật Dạ Du Thần, sắc mặt càng thêm khó coi.

Nếu là thần tiên khác, cũng chưa chắc hắn đã sợ hãi, nhưng là Nhật Dạ Du Thần, vị thần Cáo Trạng này, hắn thật là có chút không biết phải làm sao...

Tứ Hải Long vương không có ở Thiên Đình, riêng phần mình chưởng quản một vùng biển, trời cao Hoàng Đế ở xa, tất cả đều tự mình gánh vác, giống như hoàng đế một phương. Bọn họ không sợ bất kì kẻ nào cả, nhưng là Nhật Du Thần này lại là một ngoại lệ!

Thiên Đình có Giám Sát Ty, Giám Sát Ty có nhiệm vụ giám sát, đối tượng đều là thần tiên ở Thiên Cung.

Bên ngoài Thiên Cung, tất cả sống phải dựa vào Nhật Dạ Du Thần.

Cho nên, Tứ Hải Long Vương không sợ Giám Sát Ty, nhưng lại đặc biệt đau đầu với Nhật Dạ Du Thần. Bản lĩnh của thần Cáo Trạng không lớn, nhưng là một khi đi lên cáo trạng, bọn họ đối mặt cũng không phải là bản lĩnh bằng hạt vừng của Nhật Dạ Du Thần, mà là trực tiếp đối mặt với sự tức giận của Ngọc Đế, sự tức giận đó, Tứ Hải Long Vương cũng không chịu đựng nổi!

Cho nên, bọn họ là vô cùng chán ghét cùng kiêng kỵ Nhật Dạ Du Thần...

Cũng may, trước kia Nhật Dạ Du Thần có hứng thú không lớn với Long Cung bọn họ, trên cơ bản tới cũng chỉ là uống ngụm rượu, hoặc là muốn đồ vật nhỏ nào đó, sau đó hài lòng rời đi.

Nhưng là hiện tại không giống như vậy, cái khiến Tứ Hải Long Vương nhức đầu nhất chính là Thần Cáo Trạng thay người!

Lại còn là kẻ Ngao Tuế hận nhất, chính là con thỏ này!

Nhìn con thỏ nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, Ngao Tuế thật muốn dùng một bàn tay đánh chết hắn, nhưng mà, hắn không dám... Hắn phát hiện, vốn là một chuyện đơn giản, bắt nạt người tạo trò chơi để chơi, nhưng có vẻ như là đã bắt đầu thăng cấp thành một phiền toái lớn rồi.

-Con thỏ, ngươi đừng giả bộ, người của ta vốn không có đụng vào ngươi! - Ngao Tuế nói.

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo một cái, đem lệnh bài rút ra, trực tiếp thả lên đỉnh đầu, dùng lỗ tai kẹp lấy, kiểu này càng thêm dễ thấy, sau đó kêu lên:

-Ngươi có ý tứ gì? Ý của ngươi là nói, thỏ gia ta nói láo có phải không? Tốt lắm, ngươi chỉ là một con cá chạch nhỏ, trước đây các ngươi tập kích thần tiên, bây giờ còn nói xấu ta! Nói cho các ngươi biết, vốn cơ thể không bị tổn thương, ta còn có thể hiểu thành các ngươi là vô tâm làm việc, nhưng là hiện tại thân thể và tinh thần thỏ gia ta đều bị thương, chuyện này không xong đâu!

Ngao Tuế chau mày nói:

-Con thỏ, ngươi đừng hung hăng càn quấy!

Tần Thọ bĩu môi nói:

-Ai hung hăng càn quấy? Các ngươi đụng bị thương người còn không bồi thường. Thế nào, Tứ Hải các ngươi tôm hùm gì đó đã đến trình độ tùy tiện đến tập kích thần tiên mà không bồi thường sao? Chẳng lẽ nơi này đã không phải là nơi Thiên Đình có thể quản sao? Chẳng lẽ các ngươi đã mưu phản, tự lập làm vương sao?

Con thỏ này mỗi lần hô một tiếng, Ngao Tuế liền giật cả mình, cái mũ sau so với cái trước đều đáng sợ hơn, dọa đến hắn nhanh chóng kêu lên:

-Con thỏ! Ngươi chớ có ăn nói bậy bạ!

Tần Thọ nghiêng cái đầu ra nhìn Ngao Tuế rồi nói:

-Ta nói bậy bạ cái gì chứ? Tốt lắm, ngươi đã ngu xuẩn, hồ đồ như thế, vậy các ngươi đợi đến ngày mai bị lên đầu đề trang tin đi! Tin tức nội dung ta đều giúp các ngươi nghĩ kỹ, Đông Hải Long Vương cùng Nam Hải Long Vương, liên hợp mưu phản, tập kích thần tiên trên Thiên Đình, Thiên Đình tức giận trong vòng một đêm dẹp yên hai bờ hải vực, gà chó… ách, tôm cá cũng không lưu lại một con!

Ngao Tuế nghe xong, dọa đến lập tức chân tay run lập cập, cắn răng nghiến lợi nói:

-Con thỏ, xem như ngươi lợi hại! Nói đi, đến cùng thì ngươi muốn gì?

Tần Thọ ngẩng đầu lên, một mặt chính nghĩa mà nói:

-Ta muốn làm cái gì? Ta chính là thần tiên chưởng quản luật pháp, ta là ngươi ngay thẳng thật thà, còn có thể muốn làm gì? Ta muốn chính là công bằng! Ta muốn chính là chính nghĩa! Ta cho ngươi biết, không có năm cái Linh Bảo Tiên Thiên, thỏ gia ta sẽ không đứng lên!

Ngao Tuế nghe những lời đó xong thì ngạc nhiên, con thỏ này thế mà dám gọi mình là chính nghĩa.

Đám khỉ nghe những lời như thế, cũng là âm thầm gật đầu, trong lòng tự nhủ: “Xem ra chúng ta nhìn lầm con thỏ này, hắn vẫn được... ”

Thạch Hầu cũng híp mắt, một lần nữa dò xét con thỏ này...

Nhưng mà sau một khắc, đột nhiên con thỏ lao tới!

Chỉ nghe loảng xoảng một tiếng!

Tất cả mọi người đều có loại cảm giác lật mình trong mương...

Ngao Tuế tức giận, đánh ở tay một cái, trợn to tròng mắt, nói:

-Ngươi nói cái gì! Năm cái Linh Bảo Tiên Thiên? Ngươi đây là lừa gạt người khác! Vơ vét tài sản!

Sau khi sững sờ thì đám khỉ cười to, bị Ngao Tuế bắt nạt nửa ngày, rốt cục mở miệng cười độc ác!

Thạch Hầu cũng là sững sờ, sau đó ha ha cười nói:

-Ta bắt đầu thích con thỏ này rồi... Làm đẹp lắm!

Tần Thọ ngửa đầu nhìn xem Ngao Tuế, vô cùng nghiêm chỉnh nói:

-Cá chạch nhỏ, ngươi nói gì? Thỏ gia ta lường gạt người thế nào? Bắt chẹt người nào thế nào? Ngươi đụng vào người, còn không muốn bồi thường tiền đúng không?

Ngao Tuế tức giận nói:

-Đụng người… đụng người cũng không có bồi thường nhiều như vậy!

Tần Thọ nghe xong, lập tức vui vẻ bò lên, ngồi xếp bằng ở trước mặt Ngao Tuế, cầm trong tay Ảnh Ấn Thạch nói:

-Ta chờ ngươi câu nói này đấy, được rồi, ngươi đã thừa nhận, lại không muốn bồi thường. thỏ gia ta đây cũng không cùng ngươi chơi nữa, chúng ta có cái gì nói không rõ, giải quyết không được, đi Lăng Tiêu Bảo Điện chậm rãi giải quyết đi. Đi!

Nói xong, Tần Thọ đứng dậy đi luôn, căn bản không cho Ngao Tuế chỗ thương lượng!

Ngao Tuế thấy thế, giật nảy mình, nhanh chóng kêu lên:

-Con thỏ! Đừng có đi!

Tần Thọ quay đầu lại nói:

-Thế nào ngươi muốn nói cái gì?

Ngao Tuế nhìn một chút những tên lính tôm cua đang nằm chất đống ở kia, nhìn nhìn lại con thỏ, cắn răng nói:

-Con thỏ, có chuyện ta phải tuyên bố một chút.

-Chuyện gì? - Tần Thọ hỏi.

Ngao Tuế thở dài nói:

-Đối với lần va chạm phải ngươi này, ta bày tỏ cảm giác sâu sắc đau lòng cho ngươi, đồng thời sẽ mãnh liệt khiển trách tướng sĩ hải tộc của Đông Hải Long Cung, bọn họ không nên đụng ngươi. Mặc dù ta chỉ đi ngang qua, nhưng là trên nguyên tắc chính nghĩa, ta vẫn còn muốn kiên trì, ta kiên trì ủng hộ ngươi đi cáo trạng bọn họ!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người!

Trong đầu chỉ có một câu: “Tình huống gì vậy chứ?”

Hải tộc của Đông Hải Long Cung càng là trực tiếp ngây ngẩn ngay tại chỗ, tướng quân tuần tra chân mềm nhũn đặt mông ngồi trên mặt đất, trong lòng mắng to: “Con mẹ nó tổ tông nhà ngươi, chúng ta giúp ngươi xuất binh, vậy mà ngươi lại vu oan cho chúng ta. Ngươi còn là người sao? Ngươi còn là rồng sao? Ta nhổ vào!”

Đồng thời, Tướng quân tuần biển tủi thân kêu lên:

-Tiểu Long Vương, ngươi không thể như vậy! Chúng ta nghe mệnh lệnh của ngươi mới đi lên đó!

Ngao Tuế bĩu môi một cái nói:

-Đừng có nói lung tung, ta chỉ đi ngang qua mà thôi.

Tất cả hải tộc im lặng, từng cái mặt mo đen xì nhìn Tiểu Long Vương...

Tần Thọ nhìn Ngao Tuế, nhìn nhìn lại những hải tộc kia, ha ha cười, quay đầu ngồi dưới đất, nói:

-Bản thần phụ trách giám sát thiên hạ, phàm là có chuyện không công bằng, đều quản. Nhìn chư vị một mặt oan khuất, dáng vẻ tủi thân, có cái gì oan khuất muốn kể ra với bản thần không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận