Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 379: Huyết tửu



Chương 379: Huyết tửu





-Trùng Bát, kỳ thực suy nghĩ kỹ một chút, mai rùa của ngươi còn giá trị. Sau này đi ra ngoài, không cần phải nói cha ngươi là ai, tiên sinh của ngươi là ai, ngươi chỉ cần nói là mai rùa của ngươi đã chơi đùa qua với Hoả Tiêm Thương và Phượng Hoàng Hỏa, địa vị nhất định là khác đi rồi. - Tần Thọ xuất chiêu cuối.

Quả nhiên, Trùng Bát gật đầu theo bản năng.

-Có vẻ như... là vậy.

Lúc này, Mộc Đầu đi tới, lắc đầu, vừa định nói cái gì, liền nghe thấy Tần Thọ nói:

-Mộc Đầu, ngươi muốn ăn sao?

Mộc Đầu gật đầu.

Tần Thọ nói:

-Vậy thì câm miệng.

Mộc Đầu tiếp tục gật đầu...

Đến tận đây, Trùng Bát xem như là thầm chấp nhận đệ nhất thần thông của mai rùa nhà mình, làm món hầm!

Một nồi gà hầm đã sớm bưng ra, sau đó Tần Thọ lấy mấy cái móng gấu và xương sườn hổ ném vào trong nồi. Một bàn ăn cứ thế ra lò.

Rau Hẹ bọn họ cũng không có nhàn rỗi, kéo mấy chiếc bàn lại, xếp chúng lại với nhau thành bàn ăn.

Sau đó đặt bát đĩa, đặt ly rượu, một nhóm người ngồi thành hàng nhìn Văn Khúc tinh quân cùng Lỗ đại sư cách đó không xa vẫn đang đánh nhau.

Bên này đồ ăn phiêu hương, bên kia hai người lại bất động như núi, như thế ngoại cao thủ, dù cho bên ngoài thiên lôi đánh xuống, long trời lở đất, trong mắt hai người chỉ có nhau, sừng sững bất động!

Trùng Bát thấy vậy, cảm thán nói:

-Đây là trạng thái vong ngã sao?

Long Hòe kẹp một miếng thịt bỏ vào miệng, miệng đầy dầu nói:

-Tình trạng này giữa hai người đã nhiều năm, cũng không ai đánh vỡ, không phân thắng bại.

Phụt...

Có tiếng cười.

Long Hòe liếc mắt nhìn con thỏ cười nói:

-Con thỏ, ngươi không tin sao?

Tần Thọ nói thẳng:

-Chỉ là hai cái lão tử này, còn vong ngã? Đừng đùa!

Long Hòe nói:

-Tiên sinh là thật vậy!

Bịch!

Tần Thọ lấy ra một vò rượu lớn đặt ở trên bàn, cười nói:

-Ba!

Long Hòe kinh ngạc hỏi:

-Cái gì ba?

Tần Thọ mặc kệ hắn tiếp tục:

-Hai!

Long Hòe khó hiểu.

Tần Thọ nói:

-Một!

Trong lúc nói chuyện, Tần Thọ đã mở giấy bao!

Long Hòe lập tức quay lại nhìn tiên sinh nhà mình và Lỗ đại sư, hai người vẫn đang nhìn nhau.

Rau Hẹ cười lớn nói:

-Con thỏ, ngươi như này không được!

Lý Trinh Anh cũng gật đầu.

Trùng Bát lau mai rùa nói:

-Con thỏ, chiêu này của ngươi khó dùng đấy.

Mộc Đầu gật đầu, xem như đồng ý.

Tần Thọ cười cười, gắp một miếng thịt gà nhét vào miệng, nói:

-Đừng lo lắng, để cho hương rượu phiêu một lát.

Mọi người đều ngơ ngác...

Long Hòe nghi ngờ hỏi:

-Có thể sao?

Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy hai cỗ khí tức vẫn còn áp chế, phút chốc bùng nổ.

Hai cổ lực lượng cường đại như hai cơn lốc xoáy va vào nhau! Sau đó, hai đạo quang mang lao tới, trên bàn lại có thêm hai bàn tay, rồi vò rượu bị một cỗ lực lượng cuốn bay lên không trung!

Sau đó hai bóng người bay lên trời!

Một bên là Thanh Y Kiếm Quang, kiếm khí vô tận.

Một bên là Đại Phủ Khai Thiên, một nhát công phá.

Ở giữa là vò rượu bay tới bay lui! Hai cỗ lực lượng như có thể đánh sụp thiên địa, mỗi lướt ngang qua vò rượu lại như thanh phong, không hề làm tổn thương vò rượu chút nào!

-Không đến mức chứ? Không phải chỉ là một vò rượu thôi sao? - Rau Hẹ khó hiểu hỏi.

Nhìn cảnh này, Long Hòe thật sự sững sờ, sau đó thở dài nói:

-Ngươi không hiểu... Nếu là những loại rượu khác, tuy rằng thích nhưng sẽ không như vậy. Nhưng vò rượu này không giống...

Trùng Bát oán trách:

-Ta thấy bất đồng lớn nhất chính là chúng ta không có rượu để uống rồi.

Tần Thọ xua tay nói:

-Không sao, cho bọn họ cướp, còn chúng ta uống của chúng ta.

Tần Thọ lại lấy ra bốn vò rượu ngon, rót cho mỗi người một bát, nhưng không ai uống cạn, tất cả đều nhìn về phía Long Hòe, hiển nhiên là muốn nghe chuyện rượu khiến hai đại thần đánh nhau từ chỗ Long Hòe.

Long Hòe không nói nữa, lắc đầu thở dài:

-Nói tóm lại, loại rượu này...

-Gì mà rượu không rượu? Nếu là bí mật, vậy mọi người liền đừng hỏi. Là huynh đệ thì uống một ly trước đi!

Lúc này, con thỏ đột nhiên nâng bát hét lên.

Long Hòe nghe xong cảm thấy thoải mái, thật sự sợ mọi người hỏi rõ, sẽ phiền phức. Đồng thời thầm nhắc nhở bản thân không nên nói quá nhiều!

Vì vậy, Long Hòe bưng bát lên, nói:

-Nói hay lắm, uống!

Những người khác cũng nâng bát lên:

-Uống!

Một bát lớn rượu vào miệng, Tần Thọ đột nhiên nhận ra rượu này không giống!

Loại rượu này uống vào nhẹ nhàng khoan khoái không gì sánh được! Nhưng sau khi nuốt vào, quả thực nóng hừng hực, từng đạo trùng kích đến tận bụng, như sóng lửa, thiêu đốt đến hoảng!

Nhưng cũng không có gì đặc biệt khó chịu, ngược lại có cảm giác khí tức sôi trào, lúc nào cũng muốn hét lên trời, hét thật to!

Ban đầu Tần Thọ còn muốn nhịn xuống, nhưng Long Hòe bên cạnh không nhịn được nữa, gầm một tiếng tận trời!

Tần Thọ như bị câu ra cộng minh, tiếp theo là một tiếng rống dài!

Đồng thời Tần Thọ cảm thấy uống rượu xong hào khí tiêu biến, khi hét lên, phun ra ngoài cũng không phải hào khí, mà là một loại uất nghẹn.

Khí này không đến từ bản thân, mà là từ rượu này!

Loại rượu này dĩ nhiên không phải giải sầu, mà là kèm theo ưu sầu…

Tần Thọ chợt tỉnh ngộ, đây không phải là rượu mà ngày hôm qua hắn và Lỗ đại sư uống!

Tần Thọ vội vàng nhìn vò rượu trong tay, lúc này mới nhận ra rượu không phải Thiên Tiên Nhưỡng, mà là – Hồng Trần Cuồn Cuộn!

Tần Thọ nhíu mày, theo bản năng thốt ra:

-Hồng Trần Cuồn Cuộn...

Rau Hẹ, Lý Trinh Anh, Trùng Bát, Mộc Đầu nghe thế, tất cả đều chú ý, nhìn Long Hòe.

Rau Hẹ nói:

-Hồng Trần này có cố sự?

Long Hòe lắc đầu nói:

-Ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng là không phải như các ngươi nghĩ. Câu chuyện dính máu này... tốt hơn không nên kể. Các ngươi đừng hỏi, dù các người có hỏi thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không kể.

Nghe lời này, hai tiểu muội chuyên bát quái, Rau Hẹ và Lý Trinh Anh hơi thất vọng.

Trùng Bát với Mộc Đầu không có thói quen hỏi đến cùng, nên chỉ gật đầu.

Nhưng Tần Thọ lại rất tò mò, hắn rất muốn nghe câu chuyện cẩu huyết này.

Vì vậy Tần Thọ khoát tay nói:

-Huynh đệ, yên tâm, chúng ta sẽ không hỏi. Hôm nay chúng ta không nói những chuyện đó, chỉ uống rượu, cạn!

Tần Thọ nâng chén, Long Hòe theo sau, vui vẻ nói:

-Đúng, chỉ uống rượu.

Hai người cạn một hơi.

Tần Thọ lập tức nâng chén nói:

-Đã nhiều ngày không về rồi, hôm nay gặp lại lần nữa, vui vẻ uống rượu.

Long Hòe uống theo.

Tần Thọ nói tiếp:

-Rượu này ngon, nhất định phải uống thêm một chén!

Hai má Long Hòe đã đỏ bừng, nhưng vẫn nâng chén, nói:

-Uống!

Rau Hẹ liếc nhìn, đôi mắt to chớp một cái, cười ha ha, la lên:

-Long Hòe, con thỏ, mấy người chúng ta có thể tụ họp ở đây chính là duyên phận. Cạn!

Tần Thọ lập tức phối hợp nói:

-Cạn!

Hai con người, mỗi người một bát cùng cạn, Long Hòe thấy gà Tây đã uống rồi, hắn sao có thể nhượng bộ? Thế là cũng một bát rượu vào bụng.

Tần Thọ lập tức theo kịp, nói:

-Huynh đệ, ngươi với gà Tây uống rượu gì? Ta nói huynh nghe, uống rượu là phải uống cùng nam nhân. Nào, cạn trước đi!

Tần Thọ ngửa đầu, một bát.

Long Hòe thấy vậy cũng làm theo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận