Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 655: Rất đắt


Chương 655: Rất đắt





-Má nó, sao ta lại có cảm giác sống không bằng một con thỏ?

...

Có điều xui xẻo nhất vẫn là hai hai Tu La đang đánh nhau, hai người đang liều chém giết, cát bùn bay loạn, nước sông tung tóe.

Đúng lúc này, từ xa truyền đến một tiếng:

-Đừng đánh nữa! Thỏ gia đi qua! Ta nói cho các ngươi biết, ta là đại tu hành giả Luyện Thần Phản Hư! Nếu như ta không cẩn thận làm các ngươi bị thương, cũng đừng trách ta ra tay hung ác!

Cuống họng kêu hai cái, Tu La theo bản năng nhìn sang, vừa nhìn thấy con thỏ, hai người đều nhíu mày.

Đầu tiên hai người nhận ra thân phận của Tần Thọ, bằng hữu của Minh Hà giáo chủ!

Tiếp theo, hai người nhìn con thỏ chết tiệt này đúng là có tu vi cặn bã Luyện Thần Phản Hư! Nếu như hắn lại tới gần, quang khí xung quang hai người đều có thể bắn chết hắn!

Nghĩ đến đây, trong lòng hài người đồng thời mắng to, cũng bóp mồ hôi lạnh, tự nhủ trong lòng: “May mà con thỏ chết tiệt này giọng lớn, nếu không đã xảy ra chuyện rồi!”

Ngay sau đó, hai người nhìn nhau, mắng một câu:

-Ngươi chờ đó cho ta!

Sau đó hai người liền bất mất ngay trong bóng tối.

Tần Thọ nhìn bóng lưng hai người rời đi, gật gù đắc ý, như ông cụ non nói:

-Sức sống từng người đều bắn ra bốn phía, sao nhất định cứ phải liều mạng chứ? Ài... đều là cái tháp nát kia gây họa, ta đi xem một chút rốt cuộc cái tháp đó có cái gì không tầm thường!

Nói xong, Tần Thọ chuyển phương hướng, tìm về phía Thất Sát Lâu.

Đồng thời, vừa đi, vừa móc ra một cái hồ lô lớn, cái hồ lô này là hắn nhặt được trên người một Tu La đã chết, một món pháp khí không gian, không gian bên trong không nhỏ, Tần Thọ trực tiếp dùng để chở thuốc lú.

Rút nút hồ lô ra, một cỗ mùi thơm của món canh cay của người Hồ

bay ra, xen lẫn trong nước sông Minh Hà, thuận theo dòng nước phiêu tán ra ngoài.

Tần Thọ hơi ngửa đầu, đang định uống...

Chỉ nghe một tiếng cười lạnh vang lên:

-Con thỏ, rốt cuộc cũng tìm được ngươi!

Tần Thọ nghe xong, giật cả mình, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một cái lưới lớn màu hồng từ trên trời giáng xuống! Tần Thọ ngửa đầu nhìn lưới lớn, lẩm bẩm một câu:

-Ôi đệch, cái thứ ngu xuẩn này là của ai vậy?

Cùng lúc đó, Minh Hà giáo chủ cười ha ha đặt một quân cờ xuống, nói:

-Một bước này của ta xem như là gặp được kỳ ngộ đúng không?

Địa Tàng Vương Bồ Tát yên lặng đặt xuống một quân cờ, đem con cờ kia và những con cờ ở phụ cận của Minh Hà giáo chủ, giết sạch sành sanh.

Nụ cười của Minh Hà giáo chủ im bặt, vẻ mặt xấu hổ, khẽ ngẩng đầu liếc qua Đế Thính, phát hiện vị trí ngủ của Đế Thính đã rỗng tuếch...

Bên ngoài sơn động, Đế Thính khinh miệt xì một cái, thấp giọng mắng:

-Con mẹ nó, ta lại không ngốc, còn ở cái chỗ đó để bị ngươi mắng là chó à? Đi bộ một chút...

Sau đó liền nghe Minh Hà giáo chủ hô to một tiếng:

-Nhìn kìa! Con chó! Đi rồi!

Đế Thính:

-...

Bốp!

Một cánh tay ngọc lăng không quất tới, quất thẳng vào mặt Tần Thọ:

-Con thỏ chết tiệt, miệng sạch sẽ một chút!

Mặc dù Tần Thọ da dày thịt béo, nhưng mà hắn có thể liều với Địa Tiên một phen, người tới rõ ràng là cường giả trên Địa Tiên, hơn nữa một tát này dùng sức không nhỏ, lập tức tát Tần Thọ ngã lăn trên mặt đất.

Tần Thọ lập tức phát hỏa, nhìn bốn phía kêu lên:

-Ai? Có bản lĩnh đi ra cho ta!

Một khắc sau, một tia ánh sáng màu hồng lóe lên, một Hoa nữ tử dáng người tinh tế, cầm trong tay một đóa hoa hồng xuất hiện trước mặt Tần Thọ, ánh mắt lại cũng không chói lọi như tiểu Hoa mà có chút âm lãnh nói:

-Là ta! Ngươi muốn thế nào?

Tần Thọ nghiêng đầu nhìn nữ tử cười nói:

-Ngươi là ai?

Nữ tử ngạo nghễ nói:

-Ta chính là một trong Bát Bộ Thiên Long của Địa Tàng Vương Bồ Tát, Kiền Đạt Bà, pháp danh Tầm Hương!

Tần Thọ nghe xong, trong lòng mắng to Hàn Nguyệt miệng quạ đen, vậy mà lại thật sự đụng tới người của Bát Bộ Thiên Long. Có điều Tần Thọ lại tuyệt không lo lắng, bởi vì lúc hắn bị bắt, trong đầu của hắn nhiều hơn một âm thanh.

-Thỏ gia, ngươi bị bắt à?

-Thỏ gia, ngươi nguy hiểm rồi! Một chén rượu, ta lấy rượu của ngươi kiểu gì? Không có rượu, ăn bữa cơm cũng không được đó!

-Thỏ gia, một bàn đồ ăn, ta giúp ngươi giải quyết người này!

-Thỏ gia, người này tuy là nữ nhân những rất hung dữ, ta biết nàng, Bát Bộ Thiên Long Kiền Đạt Bà, phân biệt hương vị cực kỳ lợi hại. Ngươi bị nàng để mắt tới, nếu như không thể giết nàng, vậy thì chính là không chết không thôi, bỏ rơi cũng không bỏ rơi được. Hay là, ngài ra cái giá, ta giúp ngài dẫn nàng đi?

...

Tần Thọ biết, đây đều là những truyền âm của những Tu La kia. Mặc dù Tần Thọ không tin những Tu La bình thường này có thể đối phó Kiền Đạt Bà một trong Bát Bộ Thiên Long, nhưng mà Tần Thọ hiểu rõ một chút, sau khi chết khó mà song toàn, hảo hán cũng không chịu nổi nhiều người! Ở trong Huyết Hải này cái không bao giờ thiếu chính là Tu La! Tu La hung hãn không sợ chết, nhưng mà ưa thích ăn uống! Tần Thọ những cái khác không có, rượu cũng không có gì, nhưng mà đồ ăn thì rất nhiều.

Cho nên, Tần Thọ cực kỳ khinh bỉ nhìn Tầm Hương nói:

-Bát Bộ Thiên Long? Ngươi lừa gạt ai đây? Bát Bộ Thiên Long của phật môn tương đương với sự tồn tại với chính thần của Thiên Đình, chính thần Thiên Đình sẽ đánh lén người khác? Mặc khác, không cần biết ngươi là người nào, ta cho ngươi biết, một cái tát vừa rồi của ngươi rất đắt.

Tầm Hương giống như nghe được trò cười, cười lạnh một tiếng:

-Rất đắt? Có thể đắt cỡ nào?

Tần Thọ không có trực tiếp trả lời, mà là nhìn bốn phía nói:

-Đây là Huyết Hải, có vô số ánh mắt đang nhìn ngươi đó. Chuyện vừa rồi ngươi đánh lén ta mọi người đều thấy được... Chậc chậc... mất mặt, thật là mất mặt!

Khuôn mặt Tầm Hương đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tần Thọ nói:

-Cái miệng thật là biết nói, lát nữa ta phải nhìn ngươi còn có thể nói nhảm đến mức nào!

Tần Thọ ngắt lời nói:

-Mặc dù thỏ gia ta chỉ luyện Luyện Thần Phản Hư, nhưng mà cũng khinh thường loại dùng mánh khóe như ngươi. Có bản lĩnh, rút lưới đi, chúng ta một với một, đơn đấu!

Tầm Hương cười lên ha hả, giống như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, chỉ Tần Thọ nói:

-Chỉ bằng người? Còn đơn đấu?

Tần Thọ ngoắc ngoắc đầu ngón tay nói:

-Ngực không lớn, nhưng khẩu khí vẫn rất lớn, có bản lĩnh thì đơn đấu!

Tầm Hương nghe xong, lập tức giống như mèo bị dẫm đuôi, con mắt rõ ràng dựng lên, hung tợn nói:

-Được... ngươi muốn đơn đấu đúng không? Đi, lát nữa ta sẽ lột da của ngươi ra!

Tầm Hương nói xong, vung tay lên, tấm lưới màu hồng trên người Tần Thọ vèo một cái bay đến trong tay Tầm Hương.

Tầm Hương nhìn lưới trong tay nói:

Bạn cần đăng nhập để bình luận