Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 895: Con thỏ đánh Thái Âm



Chương 895: Con thỏ đánh Thái Âm





Lại thêm Tần Thọ ăn hết cả các Kim Tiên, Thiên Tiên, hấp thu các loại phù văn, có lẽ hơi kém một chút với dây xích trật tự hoàn chỉnh, nhưng mà lại liên quan đến trên mặt, chỉ sợ cao thủ cấp Hoàng cũng không có lượng dây xích trật tự đại đạo rộng và tạp như hắn.

Cho nên, cho tới bây giờ, Tần Thọ nhìn lại công pháp, pháp thuật năm đó tu luyện, đã không phải đơn thuần là nhìn luyện như thế nào, mà là trực tiếp nhìn tổ hợp phù văn, sự phân bố của đồ án, phân tích nguyên lý bên trong, sau đó suy luận suy một ra ba, cấp độ đồ vật càng sâu.

Cũng giống như binh khí phù văn trước đó…

Bây giờ Chu Yếm cũng không còn là hình tượng biến hóa đơn giản, mà Tần Thọ đã chân chính hóa thân thành cự thú Chu Yếm, sức mạnh vô cùng lớn, sát khí tung hoành!

Một hơi giết chết hai tôn Đại La Kim Tiên, Tần Thọ không có ý dừng lại, mà quay người tiếp tục lao nhanh về phía Nguyệt Cầu!

Sau khu vung vẩy thì Lưu Tinh Chùy trong tay hắn liền biến thành Lang Nha Bổng, không cần biết ngươi là ai, chỉ cần ngươi chắn ở trước mặt hắn, thì cứ ăn một đòn trước rồi nói sau!

Kết quả là, phàm là từ Đại La Kim Tiên trở xuống, bị cây gậy đánh thì đều biến thành bột mịn trong nháy mắt! Đừng nói là máu, mà ngay cả thịt cũng không có còn lại một chút gì!

Thần hồn, nguyên khí bị Tần Thọ nuốt vào trong miệng, bổ sung cho sự tiêu hao của thân thể, đồng thời nâng cao tu vi của bản thân.

Còn về phần Đại La Kim Tiên?

Thật có lỗi, bởi vì Đại La Kim Tiên tầng chín cũng chính là lĩnh ngộ chín sợi dây xích trật tự đại đạo mà thôi, nhưng mà vừa rồi Tần Thọ đã nuốt mười hai sợi dây xích trật tự đại đạo. Luận đạo, luận lực, luận kỹ xảo, thì không có người nào là đối thủ của Tần Thọ.

Cho nên Đại La Kim Tiên chắn ở phía trước, thì một gậy đi qua cũng là một đường kêu thảm…

Hai gậy thì kêu thảm liền im bặt, ba gậy thì chính là một đống tro tàn.

Một đường vọt tới bên ngoài mặt trăng, Tần Thọ vừa vặn nhìn thấy Thái Âm tinh quân đang giơ cao cánh tay chuẩn bị giết Nguyệt Thiềm.

Lông mày Tần Thọ nhướng lên, vọt thẳng xuống, ngăn cản cánh tay của Thái Âm tinh quân, nói ra từng chữ:

-Hằng Nga đâu?

Thái Âm tinh quân sững sờ, nhìn lại, rồi chau mày nói:

-Chu Yếm? Không đúng, ngươi không phải Chu Yếm.

Tần Thọ nghiêng đầu một cái, hỏi:

-Đừng con mẹ nó nói nhảm, ta hỏi ngươi, Hằng Nga đâu!

Thái Âm tinh quân liếc nhìn Nguyệt Cung sụp đổ, Tần Thọ cũng thuận con mắt nhìn qua, sau đó từ trong lòng dâng lên sự phẫn nộ tột cùng!

Thái Âm tinh quân cười quái dị nói:

-Ta không biết Hằng Nga nào cả, nếu có, thì chắc là đã bị chôn ở dưới đó… A!

Không đợi Thái Âm tinh quân nói xong, Tần Thọ đã vung tay lên đập Thái Âm tinh quân bịch một cái xuống nền đất, sau đó giống như là Phong Hỏa Luân, phanh phanh phanh điên cuồng đập lên mặt đất, cuối cùng hai tay dùng sức ném!

Bành!

Cả người Thái Âm tinh quân bị nện vào trong một cái hố lớn!

Tần Thọ đi theo giẫm một cước lên mặt Thái Âm tinh quân!

Đúng lúc này, Nguyệt Thiềm trầm lặng nói:

-Trong cung điện không có ai, đều đã dời người đi rồi.

Tần Thọ sững sờ, phẫn nộ trong mắt biến mất trong nháy mắt, sau đó lúng túng gãi gãi đầu, chậm rãi giơ chân lên, nhìn Thái Âm tinh quân phía dưới chân đã bị đánh đến mơ hồ nói:

-Xin lỗi, đánh nhầm.

Ánh mắt Thái Âm tinh quân từ từ tập trung lại…

Lúc này Nguyệt Thiềm tiếp tục nói:

-Có điều, cung điện là do các nàng đập.

Tần Thọ nghe xong, lại đạp một cước xuống!

Bành!

Lúc này Tần Thọ mới nói:

-Móa, hủy cung điện của lão tử, không giẫm ngươi thì giẫm ai!

Nguyệt Thiềm:

-…

Nguyệt Thiềm nói:

-Ngươi không phải là người trong kính đen, ngươi là ai?

Lúc này Tần Thọ mới nhớ tới, mình vẫn còn đang ở hình dáng của Chu Yếm, vừa định nói, thì một khí tức kinh khủng dâng từ dưới lòng bàn chân lên, sau đó bịch một tiếng, hất tung Tần Thọ lên mặt đất.

Sau đó Tần Thọ và Nguyệt Thiềm liền thấy toàn thân Thái Âm tinh quân từ từ tản ra khí tức hắc ám, vừa bay lên vừa cắn răng nghiến lợi nói:

-Ngươi dám đánh ta? Cái thứ rác rưởi nhà các ngươi! Ngươi dám đánh Thái Âm tinh quân, nữ tiên đứng đầu giữa thiên địa?!

Một con mắt rất to dâng lên phía sau Thái Âm tinh quân, Tần Thọ biết, đó chính là Thái Âm Tinh, cũng chính là con mắt của Bàn Cổ.

Thái Âm tinh quân hoàn toàn điên rồi, sức mạnh vô biên, bạo phát hội tụ trên tay nàng, ngón tay chỉ vào Tần Thọ nói:

-Ta thấy khí tức của ngươi rất quen, chẳng lẽ ngươi chính là con thỏ kia? Rất tốt, rất tốt, ngày đó để ngươi chạy thoát, hôm nay ta sẽ róc xương lóc thịt ngươi!

Vừa nói, Thái Âm tinh quân đã đánh một bàn tay tới, trong nhất thời toàn bộ bầu trời đều lâm vào trong bóng tối, khí thuần âm biến thành sát khí màu đen hội tụ trong tay Thái Âm tinh quân, nghĩ thôi cũng đã thấy được uy lực của một chưởng này vô cùng to lớn!

Tần Thọ vội vàng mở đồng tử của võ đạo tiên ra, kết quả vừa nhìn thấy, Tần Thọ lập tức trợn tròn mắt!

Một chưởng này của Thái Âm tinh quân vậy mà chỉ có một phù văn!

Phù văn này ngưng tụ ở trên tay nàng, còn tập trung sát khí của thiên địa, đó là sát khí thật!

Nàng giống như là trời sinh có thể thao túng tất cả sức mạnh, sau khi sát khí vô biên tràn vào trong tay nàng, thì trực tiếp chuyển hóa thành sức mạnh cơ thể đơn giản nhất, đây chính là muốn dùng một chưởng đánh chết hắn!

Tần Thọ không nhịn được mắng:

-Móa, khó trách ngươi độc thân, phu quân ngươi chính là bị ngươi đánh chết hả?

Lời này vừa nói ra, Nguyệt Thiềm đã trực tiếp nhảy về sau hơn một trăm dặm, ánh mắt nhìn Tần Thọ giống như là nhìn một tên xui xẻo chọc phải tổ ong vò vẽ.

Sau khi Thái Âm tinh quân nghe nói thế, toàn bộ thân hình đều dừng lại một chút, sau đó trực tiếp bạo nổ, bên trên gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần dữ tợn, đây quả thực là mặt mũi gì cũng không cần nữa, mà chỉ muốn giết chết Tần Thọ! Mi tâm Thái Âm tinh quân sáng lên một tia hắc ám, sức mạnh tăng lên lần nữa!

Tần Thọ thông qua đồng tử võ đạo tiên có thể thấy rõ ràng, sức mạnh này của Thái Âm tinh quân tăng lên gấp ba lần trong nháy mắt!


Bạn cần đăng nhập để bình luận