Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 525: Con thỏ đã từng nói (2)


Chương 525: Con thỏ đã từng nói (2)





Đại miêu cũng phát hiện ra mình bị lừa, tức giận gầm lên một tiếng, một bàn tay đập vào trên mặt đất, chỉ nhìn thấy hắc ám ở bốn phía hội tụ về chỗ Địa Dũng phu nhân biến mất giống như là vòng xoáy, càng tụ càng nhiều! Tiếp theo đó, một âm thanh lớn vang lên!

Bành một tiếng, Địa Dũng phu nhân và tiểu tiên tử bị đè ép từ trong mặt đất ra ngoài!

Đại miêu há to miệng rộng, phun một cánh tay người ra, cánh tay kéo dài vô hạn vồ về phía Địa Dũng phu nhân!

Tiểu tiên tử kêu lên ném một lá bùa ra, lá bùa ở trên bầu trời hóa thành một chữ vô cùng mạnh mẽ và hung tợn — Cút!

Một chữ “cút” giống như sấm sét đánh xuống vô cùng to lớn, bành một tiếng liền đập nát bàn tay đen kia!

Hắc Miêu miệng nói tiếng người lại hét thảm:

-Đáng chết! Để ta xem các ngươi còn có bao nhiêu lá bùa!

Giọng nói này lại là của Hữu Khuyết!

Hiển nhiên cái tay lúc nãy kia cũng không phải là tay mèo, mà là tay của Hữu Khuyết.

Đại miêu vẫy đuôi, hắc ám hóa thành một thanh trường mâu đâm về phía Địa Dũng phu nhân!

Địa Dũng phu nhân rút một thanh trường kiếm ra, trường kiếm cắm xuống trên mặt đất, mặt đất nổi dậy ngăn ở trước người!

Khóe miệng đại miêu nhếch lên một nụ cười giễu, trường mâu hắc ám vậy mà không tiếng động xuyên qua tường đất, đâm thẳng về phía trước mặt Địa Dũng phu nhân!

Địa Dũng phu nhân kêu lên, không tránh kịp như cũ, trong lúc nguy cấp phun ra một ngụm máu, một khối ngọc bội ở trước ngực phát ra ánh sáng bay lên không trung ngăn cản trường mâu!

Đang!

Một tiếng vang giòn, trường mâu vỡ nát, đồng thời một làn sóng âm to lớn khuếch tán ra, Địa Dũng phu nhân bị phá liên tiếp lui về phía sau.

Trái lại tiểu tiên tử kia không có lùi lại mà không chịu khuất phục nhìn con Hắc Miêu, nắm chặt hai nắm đấm, hàm răng cắn chặt môi mỏng, nói từng chữ:

-Con thỏ đã từng nói, ta rất lợi hại! Chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng làm tổn thương tỷ tỷ!

Hắc Miêu nghe xong, lập tức vui vẻ:

-Ha ha... Tiểu nha đầu ngốc. Ngươi muốn làm anh hùng? Vậy được, ta thành toàn cho ngươi!

Nói xong, Hắc Miêu há miệng rộng ra, hít sâu một hơi, bóng đêm vô tận bị hút vào trong miệng hóa thành một cái đầu lâu, sau đó phun về phía tiểu tiên tử!

-Khặc khặc khặc…

Đầu lâu phát ra tiếng cười kỳ quái làm người ta khiếp sợ, phóng về phía tiểu tiên tử.

Hai tay tiểu tiên tử bùng cháy một tia sáng màu vàng, nguyên khí trong cơ thể không ngừng lao nhanh, vậy mà lại không tránh dùng hết sức lực nghênh chiến!

Khô lâu sắp va chạm với tiểu tiên tử.

Đúng lúc này, Địa Dũng phu nhân bỗng nhiên xông lên bắt được tiểu tiên tử, cầm ngọc bội trong tay vỗ lên trên mặt đất quát:

-Đi!

Uỳnh!

Bên trên mặt đất dâng lên một tia sáng, lần này vậy mà không chìm vào bên trong bùn đất, mà hóa thành một tia sáng trong nháy mắt đi xuyên tường!

Hắc Miêu thôi động vòng xoáy hắc ám, kết quả không bắt được bóng dáng của Địa Dũng phu nhân, lập tức giận dữ hóa thành hắc ám đuổi theo.

Tình huống tiếp theo làm cho Địa Dũng phu nhân hơi tuyệt vọng, các hang động dày đặc và đại trận thiên nhiên vậy mà không có tác dụng với Hữu Khuyết! Hữu Khuyết khống chế Hắc Miêu đuổi theo, mặc cho Địa Dũng phu nhân đã dùng hết tất cả thủ đoạn cũng không cách nào thoát khỏi!

Cuối cùng, vậy mà Địa Dũng phu nhân không còn cách nào khác đưa tiểu tiên tử chạy về sâu bên trong nữa, mà chạy về phía mặt đất!

-Trinh Anh, lát nữa cứ chạy thẳng không được quay đầu lại! Không cần quan tâm tới ta! - Địa Dũng phu nhân bỗng nhiên nói với Lý Trinh Anh.

Tiểu tiên tử kia chính là Lý Trinh Anh, con gái của Lý Tịnh!

Lý Trinh Anh bướng bỉnh vẫn còn đang lắc đầu, đã nhìn thấy Địa Dũng phu nhân đột nhiên móc ra một cây đao kề trên cổ của mình, mặt đỏ bừng nói:

-Muội muội, hoặc là muội nghe lời của ta tự mình chạy thoát. Hoặc là tỷ tỷ chết trước mặt muội ngay lập tức!

Lý Trinh Anh ngây ngẩn cả người, không dám nói không đồng ý.

Địa Dũng phu nhân nói:

-Đếm đến ba, nếu muội không đi, ta sẽ chết ở đây!

Lưỡi đao trong tay Địa Dũng phu nhân đã cứa vào trong thịt, máu tươi thuận theo vết thương chảy ra.

Lý Trinh Anh thấy vậy, trong lòng vô cùng bi thương, nhưng lại không thể làm gì, cuối cùng sau khi làm một đại lễ với Địa Dũng phu nhân thì quay người lảo đảo rời đi.

Nhìn thấy Lý Trinh Anh đã rời đi, rốt cuộc Địa Dũng phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên quay đầu hét lớn:

-Hữu Khuyết, không phải ngươi muốn bắt ta sao? Tới đây đi!

Một lúc sau, một con mèo màu đen to lớn từ bên trong vách tường thoát ra ngoài, có một người ngồi trên lưng con mèo chính là Hữu Khuyết!

Đại miêu xoay người rơi xuống, một móng vuốt chụp vào đỉnh đầu của Địa Dũng phu nhân.

Địa Dũng phu nhân giơ ngọc bội trong tay lên cao, thì thầm:

-Năm đó nghĩa phụ, nghĩa huynh cứu mạng ta, ban ngọc bội bảo hộ bình an cho ta. Hôm nay, ta dùng ngọc bội này bảo hộ muội muội rời đi, cho dù là phải bỏ mình cũng xứng đáng!

-Tới đi!

Địa Dũng phu nhân hét lớn, búi tóc lộn xộn, phun một ngụm máu tươi lên trên ngọc bội, ngọc bội thả ra hào quang vạn trượng, cuối cùng tia sáng ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, Địa Dũng phu nhân hất trường kiếm phá không mà đi về phía con mèo ở trên bầu trời!

-Ồ?

Hữu Khuyết phát ra thanh âm kinh ngạc, sau đó cười nói:

-Trái lại ngọc bội này là một bảo bối không tệ.

Trong khi nói chuyện, một loạt nút hồ lô bắn ra, khẽ hấp thụ kim quang của trường kiếm kia, trường kiếm theo tiếng rơi vào bên trong hồ lô.

Hữu Khuyết lại vỗ hồ lô, hồ lô phun ra một viên thuốc đen như mực, Hữu Khuyết nhét viên thuốc vào trong miệng của Hắc Miêu.

Một lúc sau, Hắc Miêu nâng móng vuốt vỗ lên bầu trời, vô số tia sáng màu đen ngưng tụ hóa thành một thanh trường kiếm!

Địa Dũng phu nhân không dám tin nói:

-Đây là thần thông của ta? Điều này không có khả năng!

-Ếch ngồi đáy giếng mà cũng xứng đàm đạo sao? Chẳng qua huyết nhục và linh hồn của ngươi cũng không tệ, sau khi ngươi chết ta sẽ giúp ngươi thu lại xem như là Đại Hắc Miêu này tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.

Nói xong Hữu Khuyết vung tay lên, ánh kiếm màu đen trước mặt Đại Hắc Miêu chớp mắt đã bắn về phía Địa Dũng phu nhân!

Địa Dũng phu nhân tuyệt vọng nhắm mắt lại...

Đúng lúc này, một tiếng kêu khẽ vang lên:

-Dừng tay!

Sau đó một bóng người màu trắng từ trên trời rơi xuống.

Hai tay sáng lên hai tia sáng màu vàng đánh một quyền ra ngoài!

Uỳnh!

Hắc kiếm nổ nát vụn!

Cùng lúc đó một bóng dáng màu trắng bị nổ bay ra ngoài, uỳnh một tiếng nện lên trên bức tường.

Người vừa tới chính là Lý Trinh Anh!

Địa Dũng phu nhân thấy vậy, lo lắng hoảng sợ nói:

-Trinh Anh... Muội…!



Bạn cần đăng nhập để bình luận